Chương 4: Nhất định sẽ đối xử tốt với anh

Hai người đều cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên trở về phòng của Lý Tranh trên tầng hai trước.

“Lý Tranh, ngày mai anh có xin nghỉ không?” Hứa Mộc Tình tìm được một bộ quần áo bóng rổ cũ trong tủ đồ của Lý Tranh, định mặc nó ngủ một đêm.

“Không có, ngày mai làm ca đêm, cô xin nghỉ? Tôi còn đang nghĩ đợi đến hôn lễ mới xin nghỉ.” Lý Tranh ngồi xuống giường xoa xoa trán, cảm giác uống xong có hơi choáng váng.

“Tôi cũng không xin, cũng nghĩ giống như anh. Tôi đi tắm trước.” Nói xong thì đóng cửa phòng tắm lại.

Lý Tranh gối đầu lên tay của mình, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, trong lòng cảm thấy bình yên.

Cứ như vậy kết hôn sao? Cũng không tệ, bạn bè lớn lên bên nhau từ nhỏ, tuy rằng người ngoài luôn nói cô là một con nhóc điên rồ, nhưng anh lại biết nụ cười của cô là đang vui vẻ hay đang buồn. Cách nhìn về một người xuất phát từ sự chân thành của người đó, vào lúc anh khó khăn nhất, không phải chỉ có cô cỗ vũ anh sao. Cứ như vậy đi, ai có thể đảm bảo nếu tiếp tục trì hoãn như vậy thì sẽ gặp được cô gái khiến bản thân rung động, tình yêu là thứ trải qua một lần sẽ không dám thử nữa, sống một cuộc sống mà bản thân đã hiểu rõ, cũng không tệ lắm đúng không?

Cửa phòng tắm mở ra, Hứa Mộc Tình mặc chiếc áo rộng thùng tình của Lý Tranh, giống như đang mặc váy, còn là kiểu váy lộ ra chỗ này chỗ kia.

Nhìn cổ áo lệch sang một bên, khó khăn lắm mới có thể dính trên đầu vai, rồi lại nhìn xuống cơ thể xinh đẹp, đôi chân dài thẳng tắp chỉ được che ngang đùi, hình như cô không tìm được dép lê trong phòng tắm, cứ như vậy đi chân trần trên sàn nhà, nước từ mái tóc nhỏ từng giọt tí tách xuống sàn.

Cảm thấy bình yên cái quái gì!

Lý Tranh gần như chạy trối chết vào trong phòng tắm, “ầm” một tiếng đóng cửa lại, mấy giây sau lại ra ngoài lấy quần áo đi tắm. Thuận tay lấy một cái áo sơ mi màu trắng trong tủ quần áo ra: “Cô mặc cái này đi.” Nhìn thấy dáng vẻ ngồi trên giường của cô, cổ áo trượt xuống bả vai vì nghiêng người, trong lòng Lý Tranh có chút hoảng loạn.

Hứa Mộc Tình nhìn áo sơ mi trong tay, lại nhìn Lý Tranh đang đỏ mặt: “Lý Tranh, không phải chứ, khẩu vị của anh là thế này? Con gái mặc áo sơ mi của bạn trai là gợi cảm nhất?”

Lý Tranh liếc mắt nhìn cô gái đang trêu chọc mình, không nói thêm gì, đi vào phòng tắm.

Đợi lúc Lý Tranh tắm rửa xong đi ra ngoài, Hứa Mộc Tình vẫn đang lau mái tóc đen dày của cô, “Để tôi giúp cô.” Nói xong thì cầm lấy khăn tắm trong tay cô, tiếp tục lau tóc cho cô.

“Lý Tranh, đột nhiên tôi nhớ đến lúc còn học cấp ba, chính là lúc tôi học lớp mười, anh học lớp mười một, tôi đã viết cho anh một lá thư tình, anh còn nhớ không?”

“Ừm, năm đó nhận được rất nhiều thư, có lẽ không để ý, sao vậy?”

“Nhảm nhí, không để ý mà anh lại viết thư trả lời cho tôi, anh còn nhớ anh đã trả lời cái gì không?”

“Học hành chăm chỉ, tiến bộ mỗi ngày?”

“Anh nói tôi là người bạn tốt nhất của anh, là em gái thân thiết của anh, anh nói tình bạn lâu dài hơn tình yêu, không muốn một ngày nào đó tình cảm rạn nứt, đến cả tình bạn, tình thân cũng đều không còn.”

“Tôi cũng có lúc văn vẻ như vậy? Haizz, nhanh chép lại đi, để các tác giả không đáng tin cậy dưới trướng cô làm văn mẫu.”

“Lý Tranh, bây giờ có thể tôi còn chưa sẵn sàng đón nhận một mối quan hệ, nhưng chúng ta vẫn là bạn tốt có đúng không? Chúng ta vẫn tự nhiên ở cùng nhau như lúc trước được không, có thể tôi sẽ không yêu anh, nhưng nhất định sẽ đối xử tốt với anh, nếu một ngày nào đó anh chợt phát hiện ra đã gặp người khiến anh không thể kiểm soát được, một cô gái khiến anh yêu thương, thì không phải sợ làm tổn thương tình bạn của chúng ta, anh cứ thẳng thắn nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp anh xem qua, nếu thật sự thích hợp tôi chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến anh, dù sao cuộc hôn nhân hoang đường này cũng là vì tôi, tôi không muốn vì tôi mà anh phải mất đi quyền lợi được hạnh phúc mãi mãi.”

“Cô lại bị Quỳnh Dao nhập rồi đúng không? Không phải hôm qua cô vừa mới nói sao, phá hoại quân hôn là phạm pháp. Tôi còn không biết người sẽ làm tôi hạnh phúc có bóng dáng thế nào đâu. Yên tâm đi, nếu có thì cũng chỉ là tình nhân nhỏ thôi, cô nhất định sẽ là vợ cả, nếu tôi ly hôn với cô, cha mẹ cô và cha mẹ tôi sẽ kéo tôi đi mấy vòng quanh sông rồi ném tôi xuống đó có tin không?”

“Khả năng nói như tàu chạy này của anh vẫn không hề mất đi… Anh luôn nói chuyện với bệnh nhân của anh như vậy sao?”

“Thôi bỏ đi, đây là đãi ngộ dành cho cấp trên của cô, cô nên cảnh thấy vinh hạnh mới đúng! Được rồi, tóc cũng sắp khô rồi, đi ngủ đi.” Nói xong lại thuận tay dùng khăn vừa rồi lau tóc mình, cảm thấy xong rồi thì đứng dậy tắt đèn.

Hứa Mộc Tình cho rằng anh sẽ đi ngủ ở phòng khách, cô nghĩ nếu để người lớn biết được, không biết sẽ nghĩ thế nào, liền nói: “Ừm, chúng ta ngủ cùng nhau đi?”