Chương 10: Nhóc con, tôi có chút nhớ em

Nhìn thấy chiếc áo thun có cổ màu hồng trong túi, khóe miệng Mạnh Lan co rút: “Khẩu vị của Lý Tranh nhà cậu thật độc đáo.”

Trong lúc cuộc hành quân diễn ra, Lý Tranh không thể mở điện thoại, cho nên Hứa Mộc Tình cũng không nghĩ đến chuyện liên lạc với anh.

Đêm nay cô đột nhiên nhận được tin nhắn của Lý Tranh: “Ngủ chưa?”

Hứa Mộc Tình suy nghĩ một chút rồi trực tiếp gọi qua, điện thoại reo hai tiếng đã có người nghe máy.

“Nhóc con, đang viết bản thảo sao?”

“Không có, đang xem một bộ phim truyền hình, oppa chân dài và nữ chính lụy tình hôn nhau suốt một phút, rất kí©h thí©ɧ.”

“Ồ, hôm nay không ra ngoài sao?”

“Có ra ngoài.”

“Ồ?”

“Hôm nay tôi và Mạnh Lan cùng đi dạo phố, mua cho anh ít quần áo.”

“Ồ, ha ha, vậy thì tốt.”

“Anh muốn hỏi tôi có đi đến lễ đính hôn của Lâm Kỳ Phong không đúng không? Tôi không có bệnh, tự mình đi tìm kích động làm gì?”

“Nhóc con, ngoan ngoãn ở nhà, còn mười ngày nữa tôi sẽ về.”

“Ừm, được.”

“Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

“Nhóc con, tôi có chút nhớ em.”

Mười ngày sau, Lý Tranh không trở về như đã hẹn, mẹ cô lại gọi điện thoại đến: “Con gái, cha con bảo mẹ nói cho con biết, cuộc hành quân xảy ra chút sự cố, có lẽ vài ngày nữa Lý Tranh mới có thể trở về.”

“A? Anh ấy không sao chứ?” Hứa Mộc Tình đặt nửa quả trứng luộc đang ăn xuống, nghiêm túc hỏi.

“Không sao không sao, cha con nói nó rất tốt, hôm nay nó và cha chồng của con cùng đi xem kết quả nghiệm thu.”

“Vâng, con biết rồi.” Cô lại cầm nửa quả trứng lên, một ngụm ăn vào miệng.

“Còn có, cha con nói sau cuộc hành quân này Lý Tranh sẽ được nghỉ phép một tuần, hai đứa có thể tổ chức hôn lễ.”

“Hmm ––––” Hứa Mộc Tình nghẹn nửa quả trứng trong cổ hong, có chút khó thở.

Phản ứng đầu tiên của cô là không thể lãng phí, phải ăn hết quả trứng, cho lên cô liều mạng nuốt xuống, nhưng đến cổ họng thì lại bị nghẹn lại, không thể nào nuốt xuống. Cho nên, Hứa Mộc Tình cố gắng chịu đựng sự đau lòng mà nôn thứ trong miệng ra, “ọe” hai tiếng.

Vương Quyên ở đầu dây bên kia không nghe thấy giọng của con gái, đang “Alo alo”, đột nhiên bà ấy nghe thấy tiếng “ọe” của con gái, giọng nói run rẫy hỏi: “Con gái, có phải con có rồi không?”

Buổi tối, nhớ đến chuyện lúc sáng mẹ đã nói trong điện thoại, Hứa Mộc Tình gửi tin nhắn cho Lý Tranh: “Mẹ tôi nói chờ anh trở về sẽ tổ chức hôn lễ.”

Một lúc lâu sau vẫn không thấy trả lời, đang định tắt điện thoại đi ngủ thì Lý Tranh nhắn tin đến: “Tôi biết rồi, cô không cần lo lắng, chờ tôi trở về là được.”

“Hừ, nói chuyện không tính toán gì hết, đã nói hôm nay sẽ trở về.”

“Sao vậy, nhớ tôi rồi? Chờ thêm hai ngày nữa, ngày mốt ông đây trở về sẽ hầu hạ cô.”

“Đồ lưu manh! Ngủ ngon.” Nhắn xong tin này thì tắt điện thoại.

Ngày hôm sau là thứ sáu, Hứa Mộc Tình để bản thân ngủ đến giữa trưa mới thức dậy.

Vừa mới đi vào phòng ăn, chợt nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, sau đó nhìn thấy Lý Tranh mặc quân phục đi vào, đóng cửa lại, thay giày, đi đến trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Bà xã, tôi trở về rồi.”

“Này? Không phải nói ngày mai mới về sao?”

“Ngày hôm qua nhìn thấy tin nhắn của cô xong liền cảm thấy nỗi nhớ nhà ập đến, hôm nay vội theo xe của cha vợ trở về.” Lý Tranh buông Hứa Mộc Tình ra, xoa đầu cô.

“Vô tổ chức vô kỷ luật như vậy thật sự không sao chứ?”

“Viện trưởng cũng không nói gì, những người khác còn có thể nói gì được. Hơn nữa, huống chi tôi còn là một thương binh mang đầy vinh quang, về nhà tịnh dưỡng sớm một chút, còn phải tổ chức hôn lễ, bọn họ có thể hiểu được.”

“Hả? Bị thương? Làm sao vậy?”

“Yên tâm, không phải vị trí quan trọng, không ảnh hưởng đến đêm động phòng của chúng ta.”

“Để tôi xem xem, ở đâu?”

“Này, cô đừng có sờ linh tinh. Nhóc con cô có phải thèm khát lắm không, này này, không phải ở thắt lưng, đừng chọc đừng chọc.”

“Chuyện gì đã xảy ra? Ở đâu?”