Chương 4

Tống Sở vốn không muốn làm như vậy, nhưng không gian của cô vẫn luôn không mở ra được, trong lòng cô mặc định tiến sĩ là cái đùi, nhất định phải ôm chặt.

Còn về phần Giang Bác...anh cảm thấy nếu Tống Sở biết đây là một thế giới an toàn thì rất có thể cô sẽ lén lút bỏ trốn khỏi mình.

Trong lòng hai người đều hiểu rõ nhưng không nói ra, đồng thời hành động cùng một lúc. Khi người đàn ông lái xe bước ra khỏi xe, hai người vẫn đang đứng nắm chặt góc áo của nhau.

Người đàn ông này vừa đỗ xe ở cục công an, cũng không vứt người xuống đất mà xách thẳng hai đứa trẻ đến tận cục công an.

Vừa bước vào trong đã thu hút sự chú ý của mấy đồng chí công an.

Lúc này trong văn phòng cũng không có nhiều người cho lắm, chỉ có ba người.

Một người lớn tuổi và hai người trẻ tuổi.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông lớn tuổi đứng dậy: “Tôi nói này Tiểu Lưu, cậu đang làm gì vậy?”

Tiểu Lưu đáp: “Đồng chí Điền, tôi nhặt được hai đứa trẻ này ở trên đường tới đây, chúng đứng ở ngã ba đường ấy. Tôi thấy chúng tội nghiệp lắm, chắc là có vấn đề gì đó nên bị người nhà ném ra ngoài.”

Nghe nói là đứa trẻ bị ném, hai thanh niên còn lại cũng vội chạy tới, nhìn chằm chằm vào hai đứa nhỏ.

Quần áo trên người chúng rách tung tóe như giẻ lau, chỉ đủ để che thân. Cũng may bây giờ đang là mùa hè, nếu là mùa đông chắc bọn trẻ sẽ chết cóng mất.

Nhìn đôi tay và đôi chân nhỏ gầy kia, hẳn là chúng đã chịu đựng không ít khổ cực.

Các đồng chí công an thấy cảnh này cũng không quá bất ngờ. Thời buổi này có rất nhiều trẻ em bị trong nhà vứt bỏ. Nhiều hộ gia đình nghèo không đủ tiền nuôi con liền đem vứt ở Vương Thành, nếu may mắn sẽ gặp được những gia đình hiếm muộn không thể sinh con nhặt về nuôi. Nhưng trường hợp như vậy rất hiếm khi xảy ra. Suy cho cùng, nhà nào cũng khổ, làm gì có ai sẵn sàng nuôi con hộ người khác?

Đặc biệt là những đứa trẻ đã lớn và có trí nhớ như này, bọn họ sợ đem về nuôi thì chúng cũng không thân thiết với mình. Người ta thà nuôi những đứa bé còn nhỏ xíu chưa dứt sữa, bởi vì có vậy thì khi chúng lớn lên mới là con của mình.

Người lớn tuổi nhất là công an Điền gãi mái tóc hoa râm của mình: “Lạ thật. Hai đứa nhỏ này đi ra khỏi đại đội mà dân binh cũng không quan tâm cứ để cho chúng đi như vậy ư?”

Đồng chí công an trẻ tuổi ở bên cạnh cũng cất giọng hỏi: “Này hai nhóc, hai nhóc thuộc đại đội nào vậy?”

Trong trường hợp này phải đưa chúng trở về đại đội mới được, bỗng dưng lại ném vào cục công an làm gì?

Giang Bác vẫn im lặng không nói chuyện, Tống Sở thì há hốc miệng nhìn bọn họ, đầu óc không ngừng quay cuồng, làm sao cô biết đại đội là gì chứ?

Đồng chí Tiểu Lưu, người lái máy kéo nói: “Cậu nhóc này bị câm, còn cô nhóc kia thì bị ngốc.”

Tống Sở: “...Tôi không có ngốc!”

“Ồ, cô nhóc nói mình không ngốc kìa.” Công an Điền vui vẻ hỏi tiếp: “Thế cô bé nói xem cháu thuộc đại đội nào?”

Tống Sở gãi tóc nhìn về phía Giang Bác ở bên cạnh, lại kéo quần áo của anh: “Chúng ta thuộc đại đội nào thế?”

Giang Bác: “Không biết.”

“Ái chà, vậy là cậu nhóc này cũng đâu bị câm đâu.” Tài xế Tiểu Lưu hét lên.

Mấy đồng chí công an thở phào nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, không ngốc cũng không bị câm.

Một đồng chí công an đẹp trai khác nói: “Không đúng, đã lớn như vậy rồi, lại còn không ngốc cũng không câm thì sao lại bị ném ra ngoài chứ?”