Chương 35

Người một nhà ăn cơm cùng nhau vô cùng vui vẻ, Tô Chí Phong cùng Mã Lan lại giới thiệu bọn nhỏ với mọi người trong nhà.

Tống Sở lúc này mới biết, mình không chỉ có bà nội, ông nội, anh chị em mà còn có các bác và một người cô không có ở nhà.

Tống Sở dẫn Giang Bác đi chơi khắp nơi.

Hiệu trưởng Tô gật đầu và đưa cho mỗi đứa một cây bút, hy vọng rằng hai đứa sau này sẽ chăm chỉ học tập.

Bác cả và bác hai không chuẩn bị quà nên trực tiếp đưa cho hai đứa bao lì xì.

Sau khi nhận tiền, Tống Sở nở nụ cười tươi, nhét vào túi, cười nói: “Bác, bác thật tốt bụng, cháu rất thích hai bác ạ.” Nhìn lại thấy hiệu trưởng Tô có vẻ không vui, cô nói thêm. “Nhưng cháu vẫn thích ông nội hơn.”

Tô Chí Cường với Tô Chí Quốc: “…” Thằng út này tìm con gái ở đâu ra vậy, lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng nữa?

----------

Lúc đầu, vốn dĩ vẻ mặt của hiệu trưởng Tô không được tốt cho lắm, nhưng nghe Tống Sở nói như vậy, cũng không nhịn được cười ra tiếng. Tất nhiên, tâm trạng của ông vẫn rất tệ.

Thấy hai người cầm lì xì cùng với quà, những đứa nhỏ bắt đầu nhốn nháo.

Tô Bảo Cương bĩu môi: "Cháu cũng muốn có lì xì và quà.”

Thấy có người dẫn đầu, những đứa nhỏ khác cũng hùa theo: "Tụi con cũng muốn"

Hiệu trưởng Tô cũng bắt đầu lên tiếng: "Không cần vội, ông còn muốn hỏi các cháu một câu, ai là người đã chơi cờ vây trong phòng ông mà chưa có sự xin phép?”

Vừa dứt lời, cả căn phòng trở nên im lặng.

Ai cũng đưa mắt nhìn nhau, hiệu trưởng Tô bình thường không để ý chuyện gì, nhưng một khi mở miệng là liền có chuyện.

Tô Chí Cường vội vàng hỏi con trai: "Bảo Cương, con là anh cả, con nói đi!”

Mấy đứa nhỏ nhìn nhau, cuối cùng Tô Bảo Cương nhìn về phía cậu em trai út Tô Bảo Minh, Tô Bảo Cương lớn tiếng nói: "Là Tiểu Minh!”

Nhỏ nhất, thích hợp nhận tội.

Tô Bảo Minh sửng sốt một chút, sau đó òa khóc: "Không phải em! Anh, anh nói oan cho em!”

Tô Bảo Cương chột dạ nói: "Là em ấy, Tiểu Lượng em nói xem có đúng không?”

Tô Bảo Lượng vội vàng gật đầu. “Tiểu Phương cũng thấy đó ạ.”

Tô Bảo Phương quay đầu nhìn về phía Tống Sở: “Hình như là vậy, Sở Sở, chị nói có đúng không?”

Tống Sở đang cười tủm tỉm vuốt ve bao lì xì trong tay, nghe vậy sửng sốt, sau đó nhớ lại: "Vừa rồi anh cả và anh hai không phải đang đánh cờ ạ?”

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng: ". . .”

Hỏng rồi!

Mã Lan vội vàng ôm lấy con gái, con gái, làm người không thể quá thành thật.

Sắc mặt hiệu trưởng Tô đen lại vì tức giận.

Sau khi về hưu, ông cụ không có sở thích nào khác ngoài chơi cờ, chỉ là chơi rất dở, mấy ngày nay ông đều nghiên cứu, cuối cùng lại bị phá hỏng mất.

Thấy sắc mặt hiệu trưởng Tô không tốt, Tô Chí Cường vội vàng nói: "Tiểu Cương, là con đúng không? Mau nhận lỗi với ông nội đi!”

Tô Bảo Cương lo lắng nhìn ông nội mình. "Cháu, cháu không có cố ý. . .”

Tô Bảo Lượng cũng cúi đầu: “Cháu xin lỗi, ông nội.”

Tô Chí Cường tức giận, anh ta biết tính khí của cha mình như thế nào, lập tức nhéo Tô Bảo Cương một cái: “Ai bảo con đυ.ng vào đồ của ông nội? Đồ của ông nội mà có thể tùy tiện đυ.ng vào sao?”

Tô Bảo Cương lo lắng nói: "Con chỉ muốn mượn bàn cờ của ông nội để dạy Sở Sở chơi cờ thôi mà.”

Từ Mỹ Lệ tức giận vươn tay tóm lấy con trai mình: “Ai thèm để ý lý do đó của con chứ, nhìn xem, mẹ nhất định sẽ phạt con cho chừa cái tật táy máy đi.”