Chương 34

Hoặc là nuôi hai đứa nhỏ ruột thịt trong nhà cũng tốt, về sau có thể nói rằng do mình nuôi dạy, không lo lắng người nuôi không bằng người sinh, những suy nghĩ của mọi người trong gia đình đều là như vậy.

Nghe được hai ý kiến của các anh, Tô Chí Phong rất xúc động: "Con nghĩ việc con cái là duyên số, con với hai đứa nhỏ này có duyên. Dù sao cũng đã mang hai đứa về rồi, hơn nữa con với Mã Lan cũng không có thời gian để lo chuyện sinh đẻ.”

Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc nghe đến đây cũng không phản bác lại.

Từ Mỹ Lệ định mở miệng nói nhưng nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cha chồng cũng không dám mở miệng.

Con dâu nhà họ Tô đều cảm thấy sợ hãi với cha chồng.

Về phần con dâu thứ hai, Phùng San tỏ vẻ như mọi chuyện không liên quan tới mình.

Người có tiếng nói nhất – hiệu trưởng Tô lại trầm mặc nghe con cái tranh luận, chờ bọn họ nói xong rồi mới hỏi con trai út Tô Chí Phong: “Nuôi dạy con cái là việc cả đời, con sẽ không thể thay đổi lời nói của mình. Nó có nghĩa là sau này con có con riêng của chính mình thì không thể đuổi chúng nó đi được, con đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lúc này, căn phòng lại chìm vào im lặng.

Trên thực tế, quan trọng nhất chính là lời của ông Tô nói, sau này nếu có con riêng của mình, cũng không thể đuổi chúng đi được.

Tô Chí Phong và Mã Lan nhìn nhau, và họ đều thấy sự kiên định trong mắt nhau.

Anh kiên quyết nói: “Cha, mẹ, một khi đưa chúng về, con sẽ không hối hận, trước kia không phải cha mẹ đã dạy dỗ chúng con sao? Con và Mã Lan sẽ tiếp tục nuôi dạy hai đứa nhỏ này cho đến khi chúng lớn lên.”

Bà nội Tô khẩn trương nhìn chồng.

Hiệu trưởng Tô trầm mặc thở dài: “Nếu thế thì cứ vậy đi.”

Người đứng đầu gia đình tuyên bố, những người khác chỉ có thể kìm nén suy nghĩ của mình nếu như có suy nghĩ khác.

Bà nội Tô bảo ba cô con dâu đi nấu cơm, hôm nay là ngày nhận mặt họ hàng, cả nhà sẽ cùng ăn cơm.

Từ Mỹ Lệ kéo Phùng San xuống bếp, nói nhỏ: “Sao thím hai không nói câu nào vậy?”

Phùng San cười cười: “Chị dâu cả, không phải chị cũng không nói gì sao?”

Từ Mỹ Lệ : “…”

Trước mặt cha chồng, ai dám nói gì cơ chứ.

Trong nhà bắt đầu nấu cơm, ngoài sân mấy đứa nhỏ nô đùa với nhau. Mấy đứa đang chơi cờ đá, Tống Sở không biết chơi, chỉ đứng một bên để xem. Giang Bác liếc nhìn, nhưng anh không thích nên chỉ ngồi nhìn Tống Sở.

Tống Sở nhìn Tô Chí Phong và mọi người đi ra liền chạy tới khoe: “Cha, con có anh chị em rồi, anh Tiểu Bác là anh ba còn con là chị năm.”

Tô Chí Phong không ngờ con gái mình lại hoà đồng với những đứa nhỏ khác ở trong nhà nhanh như thế, trước đó ông còn hơi lo lắng hai đứa sẽ bị bắt nạt khi hai vợ chồng ông vào trong, dù sao mấy đứa con nhà các anh trai cũng ghê gớm chứ không phải là dạng vừa gì cho cam.

“Sở Sở, đi, chúng ta đi vào phòng chơi thôi.” Tô Bảo Cương ra dáng làm anh cả, thét to để các em trai em gái nghe lời mình.

Tống Sở kéo Giang Bác theo, cô thích chơi với những người bằng tuổi mình, mọi người thật đáng yêu.

Nhưng những đứa nhỏ đáng yêu thường dễ gây rắc rối…

Trong bữa ăn, hiệu trưởng Tô về thư phòng để chuẩn bị cho cháu trai, cháu gái mỗi đứa một cây bút làm quà gặp mặt.

Kết quả, về đến thư phòng, ông cụ bỗng thấy ván cờ mình đang chơi dở đã bị phá.

Sắc mặt hiệu trưởng Tô lập tức tối sầm lại, nhưng nghĩ lại còn chuyện phải làm nên kìm nén cơn giận xuống.