Chương 20

“Đúng rồi, chắc hai đứa đói rồi phải không, để mẹ đi nấu đồ ăn. Các con chờ chút nữa là cả nhà ta sẽ ăn tối nhé.”

Tô Chí Phong cũng đứng lên nói: “Hôm nay là ngày đặc biệt, anh sẽ đi tiệm cơm quốc doanh bên kia mua một ít thịt về.”

Hai vợ chồng nhanh chóng bắt tay vào việc.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Sở và Giang Bác.

Tống Sở nhìn quanh nhà, chỉ thấy có một phòng đơn. Phải nói là chỗ này tương đương với một phòng khách lớn của căn nhà trước đây tiến sĩ ở.

Tất nhiên đối với hai người họ thì có chỗ để ở là tốt lắm rồi.

Tống Sở hài lòng cười, kéo tay Giang Bác: “Tiến sĩ, anh phải nói chuyện đấy, nhớ nói ngọt chút nha, phải kêu cha mẹ nữa.”

Cô cảm thấy có chút đau đầu, trước kia tính tình của tiến sĩ rất kém, nhưng lúc đó có người phục vụ anh nên chẳng sao cả, chỉ cần có đầu óc tốt là được. Hiện tại thì không như vậy, bọn họ phải tự lực cánh sinh. Tống Sở thấy mặc dù mình có ít kinh nghiệm xã giao, nhưng dù sao vẫn đọc qua rất nhiều tiểu thuyết. Cho nên tính ra cô vẫn biết nhiều hơn Giang Bác một chút.

Thấy Giang Bác không nói gì, cô liền thuyết phục: “Anh phải nhớ gọi bọn họ là cha mẹ đấy. Gọi giống y như tôi này. Sau này họ sẽ là cha mẹ của chúng ta. Anh kêu bọn họ là cha mẹ thì chúng ta mới có thể xem là một gia đình.”

Giang Bác gật gật đầu không nói gì, vẫn kiệm lời như mọi khi.

Thấy anh đồng ý, Tống Sở cười ha ha, rất có cảm giác thành tựu. Nhớ lại trước đây khi ở trong phòng thí nghiệm, tiến sĩ đối với cô rất nghiêm khắc, không cho cô ra khỏi phòng thí nghiệm còn không cho cô tiếp xúc với mọi người, còn bảo người khác đều là kẻ xấu, cô ngốc như vậy sẽ bị người ta lừa, gây phiền phức cho anh. Bây giờ bọn họ tới đây, không phải tiến sĩ chỉ có thể dựa vào cô hay sao?

Tống Sở vui vẻ cười nói: “Từ nay chúng ta là anh em rồi nhỉ, tôi có nên kêu anh là anh trai không?”

Nói xong lại cười hô: “Anh!”

Giang Bác lúc này mới phản ứng lại, nhìn cô với vẻ chán ghét, Tống Sở rất hiểu anh, vì vậy cô có thể dịch được suy nghĩ của Giang Bác từ biểu hiện trên mặt anh. Chắc là anh đang nghĩ, ‘cô gái ngu ngốc như này không xứng làm em gái tôi’ đây mà.

Tống Sở: “...Dù sao bây giờ tôi cũng là em gái của anh, anh muốn hay không cũng phải nhận, anh trai, anh trai...”

Giang Bác lườm cô một cái, lại xoay người nhìn vào bức tường.

“...”

Tống Sở hừ một tiếng, tính tình khó ưa như này thì thiếu cô làm sao mà sống được.

Nghe thấy tiếng trẻ con gọi anh từ trong phòng, Mã Lan bất giác mỉm cười.

Cô ấy cảm thấy trong nhà có trẻ con thì sôi nổi và rộn ràng hơn hẳn.

Mã Lan vừa xào xong một đĩa rau xanh với nồi canh rau thì Tô Chí Phong cũng mua một hộp thịt lợn kho tàu từ tiệm cơm quốc doanh về.

Anh ấy vừa về đã bày một cái bàn nhỏ ra. Tống Sở nhanh chóng giúp đỡ bày mấy cái ghế nhỏ ở xung quanh.

Bát đũa vừa được dọn ra, cả nhà bốn người liền quây quần quanh bàn ăn để thưởng thức bữa cơm nóng hổi cùng với thịt kho tàu.

Nhìn thấy mấy món đồ ăn này, Tống Sở suýt chút nữa cảm động đến rơi nước mắt.

Ở thời mạt thế, bữa ăn này rất xa xỉ. Đặc biệt là trong mấy năm tiếp theo, khắp nơi đều bị ô nhiễm, thức ăn trước mạt thế cũng rất ít thấy. Hầu hết thời gian cô đều phải uống dịch dinh dưỡng để cầm cự qua ngày.