Chương 1.3: Ta là Kỳ Lam

Kỳ Lam là được thái thượng trưởng lão nhặt về phái Vạn Tuyết. Một hài tử nho nhỏ một mình ở trên phố, ôm đầu gối nhìn l*иg hấp bánh bao nóng hôi hổi đối diện của a bà, một bên nuốt nước miếng một bên cắn tay áo dơ bẩn của mình.

Đôi mắt đen to xinh đẹp mở lớn, không chớp mắt nhìn khí nóng tỏa ra trên l*иg hấp, thái thượng trưởng lão đang đi trên đường thấy tiểu hài tử đáng thương, thiên phú lại không tồi, liền mềm lòng đem người mang về phái Vạn Tuyết.

Nhưng thái thượng trưởng lão một lòng hướng về việc tu luyện, cũng không có kinh nghiệm và kiên nhẫn nuôi hài tử, sau khi đem người thu vào cửa liền bắt đầu bế quan tu luyện, đem hài tử ném ở trên núi để lại cho tôi tớ chăm sóc.

Thân phận Kỳ Lam ở toàn bộ phái Vạn Tuyết trở nên đặc thù, trưởng lão là địa vị sư tôn tôn kính, tuy rằng không có tự mình dạy cậu, nhưng toàn bộ người phái Vạn Tuyết đều không dám quản cậu.

Tính tình Kỳ Lam được nuông chiều, không ai dạy cậu đúng sai, thiên phú cậu lại tốt, là đệ tử nhỏ tuổi nhất mà có tu vi tăng trưởng nhanh nhất, đại gia ngày thường càng thêm nhân nhượng sủng ái cậu. Vân Khâm với cậu hoàn toàn bất đồng, thân phận tôn quý thế gia tu tiên, tới phái Vạn Tuyết cũng là vì tu hành kiếm đạo, gần đây ở Vạn Tuyết đã trở nên nổi bật, thế gia công tử nho nhã lễ độ đối xử với tất cả mọi người xa cách có lễ.

Cho nên chờ khi Vân Khâm đang cầm kiếm ở giáo trường luyện tập, mắt sáng thấy một thân hồng y đánh úp lại, hắn thậm chí có thể cảm giác được mùi hương ngọt ngào của bánh hoa quế nơi chóp mũi.

Kỳ Lam đứng trước mặt Vân Khâm, hơi ngẩng đầu, rõ ràng vóc dáng thấp một chút, lại làm ra tư thế quan sát chúng sinh, Vân Khâm nghĩ đến bé mèo con kiêu ngạo nhà hắn, luôn muốn đứng ở trên mặt hắn.

“Ngươi chính là Vân Khâm?”

Cậu không chút khách khí đánh giá trên dưới, Vân Khâm lớn lên xinh đẹp, mặt mày thanh quý được đại gia tộc dưỡng thành, một thân bạch y cũng không giấu được sự phong nhã.

Kỳ Lam hoàn toàn bất đồng, cậu vốn lớn lên diễm lệ, mặc hồng y càng thêm bắt mắt, đôi mắt xinh đẹp đào hoa phong lưu đa tình, là loại diện mạo làm người khác nguyện ý trầm luân.

Bị cậu nhìn chằm chằm như thế, tai Vân Khâm không khống chế được mà đỏ lên, hơi rũ mắt, “Đúng vậy.”

Kỳ Lam cũng thấy đôi tai hắn ửng đỏ, nhịn không được dâng lên một chút hứng thú, cậu đi đến cách Vân Khâm không đủ một cánh tay, kề sát ở bên tai hắn nói, “Tai ngươi đỏ rồi kìa.”

Giống như có một trận gió ngọt ngào thổi qua, nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn quanh, đầu ngón tay Vân Khâm hơi co lại, đột nhiên nhanh chóng lui về sau một bước, tai hồng đã lan đến cổ, hắn miễn cưỡng duy trì trấn định, nghiêng mặt tránh né không quan tâm đến trái tim đang lan tràn sự tê ngứa.

“Xin tự trọng.”

Kỳ Lam cười vui vẻ, cậu không thèm để ý chuyển động hông, nghiêng đầu, “Có chuyện gì, đều là nam, ngươi sợ cái gì chứ?”

Vân Khâm nhấp môi không đáp, Kỳ Lam cảm thấy không thú vị liền chuẩn bị rời đi, phía sau lại đột nhiên vang lên tiếng nói thanh lãnh trầm thấp, “Ngươi tên gì?”

Kỳ Lam hơi quay đầu, sợi tóc đen nhánh lười nhác khoác ở sau người, đôi môi đỏ tươi, cái cổ trắng nõn, lúc đó Vân Khâm còn chưa học được thanh tâm quả dục đã thấy được kiến thức diễm lệ ngọt ngào chân chính.

Ý cười của cậu cũng là lười nhác, vô tâm không phổi, chưa tới đáy lòng, giống như ai cũng có thể dễ dàng thấy cậu cười, đa tình lại vô tình.

Tiếng nói cậu ở trong gió dần dần tiêu tán, Vân Khâm lại nghe được rõ ràng.

“Ta là Kỳ Lam.”