Chương 1.2: Chạy không thoát

Kỳ Lam trong lòng run sợ nhìn Vân Khâm, căn bản không thể che giấu, hành vi và ngữ khí của Vân Khâm đều khác trước như là hai người khác nhau vậy.

Hiện tại loại ôn nhu quỷ dị này làm Kỳ Lam thân thể trước một bước làm ra phản ứng, lông tơ cả người đều căng chặt, nỗ lực lùi ra sau, mặc dù cậu hiện tại không có sức để cử động.

Động tác nhỏ đó bị Vân Khâm nhìn thấy, trên mặt mang theo ý cười như cũ, ánh mắt lại lạnh đi, cường thế một tay ôm Kỳ Lam lại, cúi đầu thân mật ở bên tai cậu lẩm bẩm, “Lam Lam, ngươi chạy không được đâu.”

Như bị pha lê xẹt qua màng tai, tâm Kỳ Lam nháy mắt co rút lại, như bị đồ vật bén nhọn hung hăng đâm một cái.

Cậu chưa bao giờ chật vật khó khăn như thế, vài thập niên tùy tâm sở dục, vô tâm không phổi, tự do lang thang, chưa bao giờ nghĩ tới cuối cùng sẽ rơi vào tay Vân Khâm.

“Ta biết ngươi hận ta, hiện tại ta đã mất tất cả, ngươi không cần…”

Cậu càng nói càng nhỏ, trong nụ cười Vân Khâm ẩn ẩn mang theo sự lạnh lẽo cậu dần dần mất đi dũng khí nói chuyện.

Vân Khâm dùng chút sức, bóp chặt eo cậu, thấy đôi mắt xinh đẹp mắt đào hoa cậu mờ mịt ra sương mù mới cười nói, “Không phải đã nói rồi sao, ngươi chạy không được đâu.”

Kỳ Lam không ai quản giáo, thiên phú lại cực tốt, một đường thuận lợi, tùy tâm sở dục, sợ đau cũng sợ mệt, không cần nỗ lực cũng có thể đạt được thành tích khiến người khác chùn bước.

Cứ thế hiện tại đầy người đau xót tuy đều là do Vân Khâm làm, vẫn nhịn không được yếu thế xin hắn có thể nhẹ một chút, không cần lại bóp eo cậu không bỏ.

Ngón tay Vân Khâm được cậu cọ cọ lấy lòng, tâm tình hơi có chút sung sướиɠ, ôm cậu đứng dậy đi đến trước bàn ngồi xuống.

Quần áo cậu đã sớm bị tổn hại không chịu nỗi, hiện tại được Vân Khâm dùng một mảnh sa y hơi mỏng bao lấy, hai chân vừa nhỏ vừa thon chói lọi lộ ra bên ngoài, trên làn da trắng nõn là vết thương hồng hồng tím tím, bộ dạng thê thảm nhưng lại có chút xinh đẹp.

Trên bàn là đồ ăn tỏa ra mùi thơm bốn phía, rất thanh đạm, nhưng đều là đồ ăn bổ dưỡng khó thấy, gân mạch cậu đã bị tổn hại, căn bản không cầm được thìa, Vân Khâm đút cho cậu từng chút, “Ăn ngon không?”

Người tu tiên không cần ăn, cũng không có công việc đầu bếp, chỗ này thì đệ tử hầu hạ ngoài cửa rất ít, bữa cơm này ai làm đã rõ.

“Ngươi nấu cơm sao?”

Kỳ Lam có chút ngạc nhiên, Vân Khâm luôn là bộ dáng đạm mạc không để ý tới người khác, giống như máy móc tu luyện mà không có tình cảm, hắn vẫn luôn là nhân vật được người khác sủng lên trời, chuyện xuống bếp xuất hiện ở trên người hắn quả thật có chút ngạc nhiên, càng làm cho cậu ngạc nhiên hơn chính là, cháo này được làm rất ngon.

Vân Khâm đem thìa để ở môi cậu, đôi mắt nâu nhạt thẳng tắp nhìn Kỳ Lam, hắn thật sự thay đổi rất nhiều, lúc trước cậu theo đuổi Vân Khâm mà hắn cũng không cười, mà hiện tại chỉ trong chốc lát, hắn đã cười rất nhiều lần, đều là loại ôn nhu làm cậu sởn tóc gáy.

“Ngươi không phải muốn ăn cơm ta làm sao? Lúc ta học được, ngươi đã chạy mất rồi.”

Từ khi tỉnh lại đến giờ, Kỳ Lam cảm giác trên trái tim mình vẫn luôn treo một cây đao, cậu thà rằng lúc trước bị Vân Khâm một chưởng bắn chết cũng không muốn đối mặt với Vân Khâm hiện giờ.

Nhưng hiện tại nếu làm cậu chết, cậu lại sợ đau.

Hình ảnh đôi tai Vân Kham ửng đỏ trước đây từ trong trí nhớ mơ hồ thoáng hiện ra, tâm Kỳ Lam trầm xuống, cậu cuối cùng cũng hiểu rõ, lần này cậu trốn không thoát.