Chương 8: Em đến thăm anh

Mấy ngày liên tiếp, người trong căn cứ phát hiện sắc mặt Cố thủ lĩnh càng ngày càng thối.

Mà phụ nữ từng hầu hạ Cố Thành bắt đầu khẽ meo meo tản ra lời đồn Cố Thành “không lên được”. Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Quan Minh Nguyệt, người từng hầu hạ Cố Thành ba tháng, mang theo vài phần đồng tình.

Cố Thành khó chịu, vô cùng khó chịu.

Gần đây hắn không cứng lên được. Rõ ràng là trong lòng có một đống lửa du͙© vọиɠ nhưng người anh em dưới háng lại mềm oặt. Thế mà hắn lại bị đàn bà nghi ngờ năng lực trên giường!

Đàn ông tinh lực tràn đầy, tình cảm mãnh liệt lại không thể phát tiết.

Rốt cuộc hắn cũng không gọi đàn bà vào phòng nữa.

Hắn bắt đầu đi sớm về trễ, ra ngoài sưu tầm vật tư.

Nhưng mà, mỗi một lần làm nhiệm vụ đều có nguy hiểm, cộng với họp hành và bận việc một tuần, nên trong một lần làm nhiệm vụ lưng hắn bị thương.

Bị thương đối với dị năng giả mà nói là chuyện bình thường, dưỡng thương tầm vài ngày là xong.

Quân y dặn dò hắn nghỉ ngơi hai ngày. Vì thế, Cố Thành nhàm chán nằm trên giường.

Đột nhiên hắn nghe thấy ngoài cửa truyền đến động tĩnh, “Ai đó?”

“Là em.” Cô gái nhút nhát sợ sệt, hai mắt đỏ hoe ló đầu ra, hình như là đã khóc, “Gia ơi, nghe nói ngài bị thương nên em đến thăm ngài.”

Quan Minh Nguyệt đi vào, thuận tay đóng cửa lại.

Trên thực tế là cô muốn đánh giá hiệu quả của thuốc. Thời gian của thuốc “Không lên” sắp hết rồi, đã đến lúc cô lên sân khấu.

Vừa vào Quan Minh Nguyệt lập tức khóc như hoa lê dính hạt mưa, “Gia, em biết anh thích phụ nữ sạch sẽ. Em tự biết bản thân mình không xứng với anh. Chỉ xin anh giữ em lại bên cạnh để hầu hạ thôi.”

Nhìn dáng vẻ cô khóc đến hai mắt đỏ bừng, Cố Thành nhớ tới trước kia mỗi lần hắn làm cô phát khóc trên giường cũng là bộ dáng yếu đuối đáng thương như vậy. Vừa khóc vừa xin hắn cắm vào, miệng phía trên cùng với cái miệng nhỏ phía dưới cũng xin hắn nhét đầy…

Không được, không thể suy nghĩ nữa, Cố Thành cảm thấy tro tàn muốn bùng cháy rồi.

Nhưng mà, hắn không được!

Hắn không thể để người đàn bà này phát hiện mình không lên được. Lúc trước hắn là một đêm bảy lần!

“Vậy em tiếp tục hầu hạ tôi đi.”

Cố Thành nói vậy ý là cho phép cô ở lại phòng.

Quả nhiên, vừa nói xong người đàn bà mới khóc lóc đó đã cười lên.

Thân là đàn ông, Cố Thành vô cùng đắc ý. Quả nhiên là người đàn bà ngốc nghếch, toàn tâm toàn ý dành hết cho hắn.

Quan Minh Nguyệt lấy thuốc bác sĩ kê ra, cẩn thận dè dặt nói, “Gia, em thay thuốc cho anh nhé.”

Cố Thành nằm nghiêng đưa lưng ra để tiện cho cô bôi thuốc.

Giờ phút này, Quan Minh Nguyệt bước đến, cẩn thận vén áo hắn lên nhìn miệng vết thương đã kết vảy. Cô bắt đầu diễn, “Gia, anh có đau lắm không?”

Giống như là miệng vết thương ở trên người mình, cô đã đau lòng đến rơi lệ, “Để em thổi cho anh một cái.”

Cái miệng anh đào nhỏ của cô để sát vào hà một hơi, đôi môi mềm mại thật cẩn thận dừng trên miệng vết thương.

Cô hôn lên mỗi một chỗ kết vảy.

Ngứa.

Cố Thành cảm thấy môi của cô giống như một mồi lửa thiêu đốt cả người hắn.

Hắn không kiên nhẫn trở mình.

Môi Quan Minh Nguyệt đã một đường xuống phía dưới, in lên nơi căng phồng dưới háng hắn, cách lớp vải hôn lên gậy thịt của hắn.

Dươиɠ ѵậŧ to lớn dần dần ngẩng đầu lên.

“Ưm… gia ~ để em hầu hạ anh nha ~ “

Quan Minh Nguyệt như một đứa trẻ năn nỉ xin kẹo ăn. Cái tay hư kéo khoá kéo, thả dươиɠ ѵậŧ màu đỏ tím trong quần của hắn ra.