Chương 2: Nói hươu nói vượn

Trong nguyên tác, chính là vào lúc hai người đang làm tới cao trào thì Cố Thành phá cửa vào. Sau đó trực tiếp cho Quan Minh Nguyệt offline sớm.

“Cố Thành sắp đến hiện trường, 10, 9, 8……”

Trong đầu, hệ thống cảnh báo đã bắt đầu đếm ngược.

Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.

Làm sao đây? Triệu Thành còn đang ra sức làm cô, cô càng quấn quýt si mê siết chặt thì đầu óc càng thêm sáng tỏ…

Đoàn người phá cửa vào.

Cố Thành vừa về căn cứ là lập tức phải đi đoạt lại quyền lãnh đạo. Giờ phút này, ba người anh em dị năng giả vây xung quanh hắn đi vào phòng Triệu Thành.

Ánh mắt Cố Thành tối tăm sắc bén lại lạnh lùng nhìn quanh phòng một vòng, chỉ thấy người phụ nữ mới tháng trước còn lăn lộn trên giường mình bây giờ lại đang quấn quýt không rời với Triệu Thành.

Ai ngờ, giây tiếp theo, không biết người phụ nữ kia móc từ nơi nào ra một con dao, rồi dùng sức chém một nhát vào cái cần tăng dân số của Triệu Thành.

“A…” Triệu Thành thét lên, hắn đấm ra một quyền tràn ngập lực lượng. Đòn tấn công trực tiếp của dị năng giả làm một người bình thường như Quan Minh Nguyệt ngã thật mạnh xuống giường.

Quan Minh Nguyệt vốn đang trần trụi, trên da thịt tuyết trắng lập tức bị xanh tím một mảng lớn. Cô không cho hệ thống giảm nhẹ một chút thương tổn nào, cô muốn chính là dáng vẻ thảm thương này.

Toàn thân người phụ nữ trần trụi giống như loại ngọc dương chi tốt nhất. Cô không hề giữ hình tượng mà gào lên: “Triệu Thành, mày sẽ chết không được tử tế. Tao đã nói, tao sống là người của Cố Thành, chết cũng là ma của Cố Thành. Mày chiếm được thân xác của tao chứ không chiếm được trái tim của tao đâu.”

Cô biểu hiện quyết liệt mạnh mẽ giống như một trinh tiết liệt nữ, kiểu như phải giữ thân như ngọc vì Cố Thành ấy. Ai mà không biết, sẽ tin rằng sau khi Cố Thành chết, Triệu Thành đã phí hết tâm tư để ép cô lên giường hắn.

Quả nhiên, Triệu Thành che cái cần tăng dân số lại, tức giận mắng “Con đàn bà đê tiện!”

Quan Minh Nguyệt không dám cho hắn cơ hội nói nhiều, ngực cô run rẩy, hầu như là bò đến dưới chân Cố Thành, dùng tay trái mảnh khảnh bắt lấy mắt cá chân người đàn ông, vô cùng yếu đuối đáng thương ngẩng đầu nhìn hắn “Gia, hắn khi dễ làm nhục em, anh đến làm chủ đòi lại công bằng cho em đi!”

Cô khóc như hoa lê dính hạt mưa, người không hiểu rõ chỉ biết cảm khái nhìn thấy mà thương.

Ba người Bạch Khởi ở trong căn cứ lại biết người đàn bà này đã hao hết tâm tư để thông đồng với Triệu Thành như thế nào.

Bạch Khởi là người nhỏ tuổi nhất không chịu nổi mà tức giận, hắn nói với Cố Thành: “Đại ca, anh đừng tin người đàn bà này nói hươu nói vượn. Sau khi anh đi, vừa chớp mắt ả ta đã bám lên người khác.”

Hắn nghiến răng nghiến lợi, rất sợ đại ca mình kính trọng bị người phụ nữ này đùa giỡn. Bởi vì lần đầu nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của phụ nữ mà hai má hắn đỏ bừng, ánh mắt không biết phải nhìn chỗ nào.

Quan Minh Nguyệt tự biết cái mạng nhỏ của mình có giữ được không thì phải xem màn biểu diễn này. Cô gần như là vừa khóc vừa than: “Cho dù tôi có liều chết cũng không chịu Triệu Thành thì sao? Hắn là một dị năng giả, đâu phải tôi muốn từ chối là từ chối được đâu. Tôi giữ lại cái mạng hèn mọn này chính vì muốn thấy gia còn sống trở về. Nay tâm nguyện của tôi đã thành. Hiện giờ tôi cũng đã là kẻ tàn hoa bại liễu, không bằng chết đi cho xong.”

Cô khóc đến nỗi hai mắt đỏ bừng, giống như thật sự bởi vì không giữ thân trong sạch vì Cố Thành được mà hối hận.

Cô nỉ non, “Đáng tiếc, trước khi chết vẫn không thể tìm được cậu Quan Trọng Thanh của tôi. Chết cũng chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ.”

Cuối cùng, cô réo rắt vô cùng thảm thiết mà nhìn thoáng qua Cố Thành, “Gia, mặc kệ ngài có tin hay không, lòng em chỉ có ngài.”