Chương 3.1: Ai nói ta là Phật

Editor: Mạnh Thường Ca

Sau một nén nhang bắt đầu thí luyện.

Ngư Sơ Nguyệt bước vào rừng cây hắc ám tràn ngập mùi ẩm mốc với một chiếc đèn bằng đồng cổ xưa tinh xảo hình con hạc.

Cái đèn này chính là pháp khí có thể hấp dẫn oán linh.

Âm phong thổi từng cơn, dưới chân tràn đầy lá khô héo giòn, vỏ cây thoạt nhìn ẩm ướt, chẳng cần sờ cũng biết nó vừa dính vừa trơn.

Trong rừng chỉ có hai màu trắng và đen. Ngư Sơ Nguyệt mặc hồng y trên tay là một chiếc đèn bằng đồng tỏa ánh sáng vàng, quả thật y như một ngọn đuốc lớn vô cùng bắt mắt.

Đi chưa được mấy bước, trực giác đã nói cho Ngư Sơ Nguyệt biết rằng phía sau có ‘ đồ vật ’.

“Nhìn xem một chút, nhìn xem một chút! Đèn ở trong tay ta chính là bảo bối có giá trị liên thành! Các vị phụ lão hương thân đi ngang qua đừng bỏ lỡ cơ hội này!” Nàng hơi giơ cao chiếc đèn bằng đồng lên, đi dọc theo rìa rừng cây, bước về phía trung tâm của cánh rừng theo hình xoắn ốc.

Sau khi cao giọng hét to mấy tiếng nàng có thể cảm nhận rõ ràng được tầm mắt của những ‘ đồ vật ’ kia rời khỏi cơ thể của nàng, sôi nổi tụ tập lại ở trên pháp khí chiếc đèn bằng đồng mà nàng đang giơ cao trên đỉnh đầu.

Vật ấy vốn có tác dụng để tụ linh, những oán linh mơ màng hồ đồ vẫn còn giữ lại một chút bản năng khi còn là ‘ người ’, dễ dàng bị âm thanh hét to quen thuộc hấp dẫn sự chú ý.

“Nhanh tay thì có, chậm tay thì hết, mau tận dụng thời cơ, lỡ mất thì cơ hội sẽ không quay lại đâu! Bảo bối đây bảo bối đây, mau tới nhìn bảo bối! Chỉ nhìn không thu bạc, không mua cũng không sao! Không bị thiệt thòi, cũng sẽ không bị lừa!”

Ngư Sơ Nguyệt một đường vừa đi vừa hét to, thuận lợi đi tới tâm trận.

Khi đối mặt với lời nói dối vụng về thế nhân thường sẽ nói “Ngươi lừa quỷ à”, những lời này thật ra cũng không đơn giản, nó vạch trần một đạo lý khắc sâu —— thật ra quỷ rất dễ lừa.

Không phải sao, tất cả đều đang nhìn chằm chằm ‘ bảo bối ’ đây này.

Ở giữa trung tâm rừng cây u ám trống trải rộng lớn, Tịnh Linh Trận được bày ở giữa vùng đất trống ấy, dùng Tiên Linh Ngọc xếp thành bát quái trận, ánh sáng bạc nhạt nhẽo du tẩu theo hoa văn hình bát quái,thoạt nhìn cực kỳ huyền diệu.

Ngư Sơ Nguyệt đặt chiếc đèn bằng đồng ở giữa Tịnh Linh Trận, sau đó đứng dậy lùi về sau vài bước, quan sát trái phải.

Dùng mắt thường để nhìn thì oán linh chính là một làn sương đen mỏng manh, khi gió nổi lên chúng nó sẽ phát ra âm thanh ‘ô ô ‘ sắc nhọn theo thế gió, phảng phất như quỷ đang gào khóc, nếu như vận khí tốt còn có thể tạo thành một cái đầu lâu không quá hợp với quy tắc.

Dọa phàm nhân bình thường như vậy là đủ rồi.

Ngư Sơ Nguyệt suy nghĩ một lát, rời khỏi Tịnh Linh Trận, đi tới rừng cây ở bên cạnh.

Nàng lấy ra một loan đao nhỏ dùng để cắt cỏ dại, cắt những miếng vỏ cây thành hình vuông vắn rồi tích cóp thành một chồng thật dày, mang về trong trận sau đó khoanh chân ngồi xuống, vuốt mũi đao, điêu khắc lên trên mặt vỏ cây.

Nàng biết, Tịnh Linh Trận này, cũng không phải mười hai canh giờ nữa mới có hiệu lực.

Nếu như tính mạng nàng gặp nguy hiểm, người chủ trì pháp trận là Chu Nhan sẽ kích hoạt pháp trận trước để tinh lọc oán khí ở trong rừng, tất nhiên, điều này cũng có nghĩa rằng Ngư Sơ Nguyệt đã thất bại trong thí luyện khảo hạch.

Cho nên chuyện mà trước mắt Ngư Sơ Nguyệt phải làm, chính là duy trì dáng vẻ ưu nhã, câu thêm thời gian đủ mười hai canh giờ.

Giờ phút này, toàn bộ sương đen đang tụ tập ở trên chiếc đèn bằng đồng,‘ ô ô ’ gào thét, cố gắng bổ nhào về phía nó, nhưng lần lượt lại bị gió trong rừng thổi tan.

Ngư Sơ Nguyệt mắt lạnh nhìn, trong lòng đại khái đã hiểu. Chỉ cần mình không dọa mình thì đám sương đen oán khí này thật ra cũng không có đáng để uy hϊếp, sự uy hϊếp thật sự chính là oán linh đã thành hình vẫn chưa hiện thân.

Nàng lấy lá bùa Chu Nhan tặng từ trong lòng ra, đặt nó ngay ngắn chỉnh tề ở bên người —— oán linh đã thành hình có thể ngửi được mùi của tiên phù, giấu ở đâu cũng vô ích.

Nàng đang đợi.

Vừa điêu khắc vỏ cây hình vuông vừa lấy trong rừng, vừa chờ đợi oán linh thành hình xuất hiện.

Khu rừng hắc ám này cũng lợi hại thật sự, ngẩng đầu nhìn về phía trước chỉ thấy không trung phảng phất như cũng bị nhuộm thành màu đen. Quả nhiên là do âm hàn tụ oán.

Không phải Tiên Vực, mà là ở Phàm giới.

Ngư Sơ Nguyệt không để ý mà điêu khắc lên mặt vỏ cây hình vuông ở trong tay, nhớ tới hình ảnh một nhà ba người ở bên nhau lúc trước, trong lòng liền ảm đạm.

Trong bất giác gió xung quanh nàng thổi lớn hơn. Đèn đồng là một kiện pháp khí, ngọn lửa của nó cũng sẽ không thể bị thổi tắt, nhưng lại sẽ lay lắt trái phải theo gió, nhìn càng thêm có vẻ như quỷ khí dày đặc.

Khi Ngư Sơ Nguyệt đang quơ quơ miếng vỏ cây thành hình, trước mặt nàng xuất hiện một ông lão mặc áo dài, mặt không biểu tình.

Ngư Sơ Nguyệt ngẩng đầu liếc mắt nhìn ông ta.

Chỉ thấy lão già này thiếu hẳn một nửa bên mặt, không há mồm cũng nhìn thấy răng hàm sau giữa kẽ răng đen nhánh.

“Tới rồi! Chờ thêm hai người nữa là vừa đủ một bàn.” Thần sắc Ngư Sơ Nguyệt tự nhiên, duỗi tay phất một cái vỏ cây ban nãy vừa khắc xong liền trải ra ngay ngắn ở trước đầu gối.

Thế nhân đều quen thuộc vạn tử, đồng tử, điều tử.

Lão già sửng sốt.

Ánh mắt hơi dại ra rơi xuống ở trên mặt bài, không khỏi nở nụ cười.

“Được…… được…… được……”

Ông ta ngồi ở bên tay trái Ngư Sơ Nguyệt.

Ngư Sơ Nguyệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tiếp tục chờ đợi.

Đã từng, nàng cũng đã từng là một tiểu nữ hài nghe kể chuyện ma quỷ xong cũng sợ tới mức tối không dám đi ngủ.

Hiện giờ, một lão già không há mồm cũng lộ răng đang ngồi ở bên cạnh, nàng lại tâm như nước lặng, không hề gợn sóng.

Trái tim nàng đã sớm biến thành vật chứa lạnh như băng, bên trong chỉ có một thứ duy nhất, đó chính là chấp niệm phải báo thù.

Thời điểm oán linh thành hình thứ hai lên sân khấu phô trương thanh thế khá lớn. Trong Hắc Phong Lâm cát bay đá chạy, gây sốc nhân tâm.

Suýt nữa đã thổi bay bộ bài bằng vỏ cây của Ngư Sơ Nguyệt.

Kết quả lại là sấm to mưa nhỏ, không đợi nó triển khai đội hình công kích đã bị ‘ người chơi ’ đầu tiên kéo cái đuôi sương đen dài kia nổi giận đùng đùng gϊếŧ tới, chỉ mất nửa nén hương trước mặt Ngư Sơ Nguyệt đã có hai lão già đang ngồi đoan đoan chính chính.

“Ba rồi, thiếu một thôi! Mau gọi bằng hữu đi!” Nàng thở ngắn than dài.

Hai lão già đó phân công nhau đi vào trong cánh rừng đen kia, rất nhanh đã xách tới một bà lão, vừa đủ một bàn.

Ngư Sơ Nguyệt mỉm cười, bắt đầu chia bài.

Oán, nếu như là do thói hư tật xấu của con người ngưng tụ mà thành, ‘ cờ bạc ’, tất nhiên chiếm vị trí đầu bảng.

Chia bài xong nàng vỗ vỗ chồng lá bùa ở bên người.

“Chư vị, đánh bài không cược tiền, đây là chuyện không thú vị nhất thế gian đó. Hừm, có thấy cái đèn bảo bối ở đằng kia không, có nhiều người đang vây quanh đoạt nó! Cái bảo bối kia, đó là tiền cược của ta, ai là người chiến thắng cuối cùng thì người đó sẽ ôm nó về nhà! Thế nào, có được không?”