Chương 2.2

Editor: Mạnh Thường Ca

Có vẻ như họ cũng không tính sẽ dừng lại.

Ngư Sơ Nguyệt nhân cơ hội hỏi: “Nghe nói, Đệ Nhất Tiên Tôn đã tuẫn đạo vào trăm năm trước đúng không ạ?”

Nàng chỉ muốn biết những cây nấm đó có còn ở Thủ Hộ Giả Chi Vực không.

“À, Tổ sư gia à,” Hai mắt Triển Vân Thải vẫn đang nhìn chằm chằm vào xúc xắc đang đung đưa kia, thuận miệng trả lời, “Không cần lo lắng về điều đó đâu, cho dù Tổ sư gia vẫn còn tồn tại thì cũng chỉ trông coi căn nguyên linh khí quanh năm thôi, hiện giờ nhân kiếm hợp nhất, thi thể của người trấn ở chỗ đó, thủ càng chắc hơn thôi!”

Bạch Phi Vụ của Trường Sinh Phong cũng đồng ý nói: “Yên tâm, yên tâm đi, kể cả không có Tổ sư gia thì đệ tử Thiên Cực Tông của chúng ta ra cửa vẫn cứ tung hoành tam giới như trước thôi!”

Tần Thiên mặt đỏ và vị mập giàu có đến nỗi chảy mỡ cũng đồng thời nhếch miệng cười: “Không sai.”

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Đệ nhất tông của Tiên giới, hình như không giống như nàng đã tưởng tượng.

Mỗi lần những người này mở miệng, đều có thể ngắt lời nàng làm nàng quên mất chuyện cây nấm.

Kim Xúc Xắc lại xoay tròn trong chốc lát.

Ngư Sơ Nguyệt nhạy bén phát hiện một chuyện cực kỳ không thích hợp.

Khi kết đan đã có thọ duyên 300 năm, có thể trú nhan. Nguyên Anh thọ duyên 800 sẽ có phản đồng nhan (dung mạo cải lão hoàn đồng).

Đệ tử thân truyền của Tứ Thánh, nhóm trụ cột vững chắc của Thiên Cực Tông, ai cũng đều có tu vi Hóa Thần trở lên, nhưng vì sao bốn vị ở trước mắt này đều là lão nhân lão thái?

Hình như nàng đã vào phải một Thiên Cực Tông giả rồi?

Ngư Sơ Nguyệt lấy hết can đảm nói: “Xin thứ lỗi cho con đi quá giới hạn, hỏi nhiều một câu, chư vị, là tu vi gì ạ? Vì sao lại không trú nhan?”

Bốn người kia liếc nhau lần lượt cười lên.

“Bọn họ cân nhắc việc mang ngoại hình trẻ trung đi chiêu người, bộ dáng trẻ tuổi nhìn qua rất không nghiêm túc và đứng đắn, sẽ làm ảnh hưởng đến phong thuỷ.” Triển Vân Thải cười nói, “Ta thì nói không sao, người tu tiên sao lại mê tín cái đó làm gì! Nhưng mà lại bị tiểu đồ nhi ghét bỏ!”

Ngư Sơ Nguyệt: “……” Sao cứ cảm giác lời này quái quái là sao.

Tần Thiên của Trạc Nhật Phong là người đầu tiên phục hồi dung nhan. Hắn vẫn mặt đỏ như cũ nhưng mà là mặt đỏ trẻ tuổi anh tuấn, nhìn thần thái sáng láng, cường tráng, không hổ làm nghề đúc sắt.

Bạch Vụ Phi của Trường Sinh Phong tà mị cười, biến thành một tên mặt trắng tuổi tầm ngoài hai mươi.

Vị kia của Thuần Hư Phong là một tiểu mập mạp trẻ tuổi giàu có.

Triển Vân Thải của Ngọc Hoa Phong là một mỹ nhân chính hiệu, khi cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền cùng với hai chiếc răng thỏ dễ thương.

Bốn vị tu sĩ Hóa Thần trẻ tuổi tiếp tục ngồi xổm ở nơi đó chờ Kim Xúc Xắc dừng lại, hình ảnh này nhìn càng quỷ dị hơn cả lúc nãy.

Ngư Sơ Nguyệt không nói nhiều, chỉ yên tĩnh đứng chờ ở một bên.

Qua thời gian chừng một chén trà nhỏ cuối cùng xúc xắc cũng dừng lại.

Bốn người kia châu đầu nhìn trong một lát rồi đồng thời đứng lên.

Tần Thiên, Bạch Vụ Phi, và tiểu mập mạp giàu đến chảy mỡ mặt không biểu tình, từng người bước ra một bước hướng về những phương hướng bất đồng, trong nháy mắt đã biến mất ở trước mặt Ngư Sơ Nguyệt, một ánh mắt dư thừa cũng lười cho.

Thật sự là vô tình những cũng rất thực tế.

Xem ra, người thắng chính là nữ đạo sĩ đang ở lại, Triển Vân Thải.

“Rất tốt,” Triển Vân Thải híp mắt cười cười, xoa xoa tay, “Tiểu Ngư Ngư, chuẩn bị nghênh đón thí luyện nào!”

Ngư Sơ Nguyệt: “……”

Lúc này nàng càng cảm thấy mình bị lừa hơn rồi.

Triển Vân Thải, rõ ràng mang bộ dáng chờ xem kịch vui. Cái gì mà từ ái quan tâm, tất cả đều là bẫy rập lừa con nhà người ta đến để tham gia khảo hạch!

Đê tiện!

Cuối cùng nàng cũng biết được vì sao Thiên Cực Tông lại không có ai dám ghi dánh, đây quả thực là chuyện không phải người làm ra mà.

Triển Vân Thải triệu phi kiếm ra, nắm lấy Ngư Sơ Nguyệt bay về hướng sau núi.

Cũng may nàng ấy cũng được coi là chăm sóc rồi, sợ làm Ngư Sơ Nguyệt sợ hãi nên không bay quá nhanh —— nhưng mà tất nhiên Ngư Sơ Nguyệt cảm thấy thật ra trong lòng Triển Vân Thải là muốn dưỡng cho béo tốt rồi mới thịt.

Thật ra Ngư Sơ Nguyệt cũng không sợ. Lúc trước nữ xuyên qua Dao Nguyệt dưới sự giúp đỡ của hệ thống tu vi đã đến Đại Thừa, ngự kiếm hay là thuấn di gì đó Ngư Sơ Nguyệt sớm đã quen rồi.

Khuôn mặt không cảm xúc của nàng dọa cho nữ đạo sư này nhảy dựng.

“Không sợ độ cao sao?”

“Tin tưởng vào kỹ thuật của ngài.” Ngư Sơ Nguyệt lễ phép khách sáo cười nói.

“A!” Triển Vân Thải kinh ngạc cảm thán nho nhỏ một tiếng, “Không tồi, còn trầm ổn hơn so với tưởng tượng của ta một chút. Giờ phút này ta cảm thấy con có một thành cơ hội thông qua được thí luyện.”

Ngư Sơ Nguyệt: “……”

Quả nhiên, lộ đuôi cáo rồi.

……

Triển Vân Thải mang theo Ngư Sơ Nguyệt xuyên qua Truyền Tống Trận, ngự kiếm thêm một trăm dặm rồi dừng lại ở trước mặt một cánh rừng đen nhánh.

Gió thổi ra từ trong khu rừng đều mang theo một mùi mốc ẩm ướt , quỷ khí tận trời, vừa nhìn đã biết đây chẳng phải nơi tốt lành gì.

Vì để chứng minh nữ tu ở Ngọc Hoa Phong cũng có thể gả đi được nên Triển Vân Thải cố ý gọi tới một đôi đạo lữ, sắp xếp địa điểm thí luyện cho Ngư Sơ Nguyệt, giảng giải quá trình thí luyện.

Thật ra đôi đạo lữ này nhìn cực kỳ xứng đôi, nam thì có khuôn mặt vài phần hàm hậu, nữ thì xinh đẹp dịu dàng, họ đứng chung một chỗ rất có tướng phu thê.

Chỉ là không biết vì sao phía sau hai người lại có thêm một cái đuôi nhỏ. Là một nữ đệ tử có dung mạo thanh tú.

Ánh mắt của Triển Vân Thải dừng ở trên người nữ đệ tử dư thừa kia, hơi nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ để bọn họ sắp xếp thí luyện, một giây cũng không trì hoãn lập tức thuấn di rời đi luôn.

“Tân sư muội thật là xinh đẹp, không uổng công muội cố ý quấn lấy Bạch sư huynh đưa đi theo để xem náo nhiệt.” Nữ đệ tử có dung mạo thanh tú thân mật tiến lại gần, “Ta là sư tỷ của muội, tên là Lâm Liên Liên. Tỷ nói chút cho muội nè, nếu như muội có thể thành công vào được tông môn thì muội ngàn vạn đừng để ý mất sư huynh trong tông nha, bọn họ hư lắm, chỉ thích lừa mấy nữ hài tử thôi!”

Ngư Sơ Nguyệt lễ phép gật đầu.

Không bao lâu sau khi đôi đạo lữ kia đi ra khỏi khu rừng, nữ tử kia mặt nghiêm túc nói với Ngư Sơ Nguyệt: “Tên ta là Chu Nhan, ta và Bạch Cảnh Long đã thiết lập Tịnh Linh Trận ở trong rừng, sau mười hai canh giờ trận pháp sẽ có hiệu lực, trận pháp này sẽ thanh tẩy tất cả oán linh. Việc muội phải làm chính là mang theo pháp khí dẫn linh, đưa tất cả oán linh đến tâm trận và đợi đến khi hoàn thành việc.”

“Được.” Ngư Sơ Nguyệt gật đầu.

Chu Nhan không khỏi liếc mắt nhìn nàng thêm một cái: “Muội không sợ sao? Thật ra có rất ít cô nương mà không sợ quỷ quái.”

Ngư Sơ Nguyệt rất có hảo cảm với vị sư tỷ điềm đạm này, nàng mỉm cười trả lời: “Trước khi đến đây muội đã từng tìm hiểu qua về chúng, thật ra oán linh chính là thói hư tật xấu của con người sinh thời, vẩn đυ.c trầm xuống, khó có thể quay về với thiên địa nên mới hội tụ lại ở những nơi âm hàn. Tích nhiều, dễ sinh bệnh, thủ đoạn tấn công thông thường là dùng ảo giác gạt người khiến họ tự thương tự hại, chỉ cần tâm trí kiên định thì cũng không quá đáng ngại.”

Ánh mắt Chu Nhan hơi sáng lên, khuôn mặt nghiêm túc nở một nụ cười khó có được: “Không tồi. Chúc muội thuận lợi thông quan.”

“Cảm ơn.” Ngư Sơ Nguyệt mỉm cười thân thiện.

Chu Nhan nói: “Pháp khí dẫn linh là Đèn bằng đồng …… Bạch Cảnh Long đâu rồi?”

Hai người cùng quay đầu lại nhìn cách khoảng hơn một trượng.

Khi Chu Nhan đang phổ biến quy tắc thí luyện cho Ngư Sơ Nguyệt thì Lâm Liên Liên đã lặng lẽ gọi đạo lữ của Chu Nhan là Bạch Cảnh Long sang một bên.

Hai người nghe thấy Lâm Liên Liên nhỏ giọng nói với Bạch Cảnh Long: “Hôm nay Chu sư tỷ trang điểm đẹp quá, không giống như muội, muội quá ngốc không học được cách trang điểm, rất xấu.”

Lông mày Chu Nhan nhíu lại, trong mắt toát ra một tia không vui cùng với hoang mang. Mỗi một lần Lâm Liên Liên nói chuyện với đạo lữ Bạch Cảnh Long của mình vẫn luôn cứ làm nàng ấy rất không vui, nhưng cũng không biết vì sao mình lại không vui.

Khóe môi Ngư Sơ Nguyệt cong lên nở một nụ cười nhợt nhạt trào phúng.

Loại trà xanh đẳng cấp này, ở trong mắt nàng cũng chỉ được coi là đặt được nửa chân tiêu chuẩn nhập môn.

Ngư Sơ Nguyệt nhàn nhạt bình luận: “Ý của Lâm Liên Liên là tỷ đẹp vì do trang điểm. Nếu như đạo lữ nhà tỷ an ủi Lâm Liên Liên, nói rằng nàng ấy không xấu thì nàng ấy sẽ thuận thế biểu đạt ý là ‘ Lâm sư muội không trang điểm cũng đẹp bằng Chu sư tỷ, hơn nữa Lâm sư muội lại còn đẹp tự nhiên thanh thuần ’, thuận tiện sẽ vỗ mông ngựa đạo lữ của tỷ.”

Chu Nhan nghiêng đầu quỷ dị nhìn về phía nàng.

Ngư Sơ Nguyệt lộ ra một nụ cười lễ phép.

Ở bên kia Bạch Cảnh Long nói: “Lâm sư muội quá khiêm tốn rồi, muội cũng không có xấu.”

Lâm Liên Liên kinh hỉ che miệng: “Thật vậy sao? Thì ra muội không trang điểm cũng đẹp như sư tỷ sao? Bạch sư huynh có lẽ huynh không biết đâu, muội bị mấy người đó đả kích thảm như nào đâu, bọn họ chỉ thích những khuôn mặt trang điểm đậm thôi, khuôn mặt thanh thuần tự nhiên như muội đến lông mày cũng không vẽ ở trong mắt bọn họ chỉ là cô nương xấu xí. Bạch sư huynh, huynh quá tốt, khác với những tục nhân đó!”

Chu Nhan khϊếp sợ nhìn về phía Ngư Sơ Nguyệt: “Lợi hại. Toàn bộ đều bị muội nói trúng rồi.”

Lại nghe thấy Lâm Liên Liên yếu đuối nhu nhược nói với Bạch Cảnh Long: “Chu sư tỷ có phải tức giận vì chuyện lần trước đúng không? Đều tại do muội quá ngốc, đến cả một con yêu thú cũng đánh không lại, ít nhiều cũng may có Bạch sư huynh kịp thời đuổi tới, nếu không muội thảm rồi. Bạch sư huynh bao dung một chút, tính cách của Chu sư tỷ chính là như thế. Hay là, để muội tìm một cơ hội giải thích với sư tỷ, giữa hai người chúng ta rõ ràng không có chuyện gì……”

Trong ngực Chu Nhan chợt nổi lên cảm giác hờn dỗi, nhưng lại không nói nên lời rằng không đúng chỗ nào.

Nàng ham học hỏi ném ánh mắt đói khát nhìn phía Ngư Sơ Nguyệt.

Ngư Sơ Nguyệt chớp chớp mắt, phiên dịch thay nàng ấy: “Đầu tiên là dẫm tỷ một chân, nói tính tình của tỷ nhỏ nhen xấu bụng. Sau đó tỏ vẻ thảm thương để lấy đồng tình, làm đạo lữ của tỷ cảm giác mình được một nữ hài tử đáng thương dựa dẫm có thể thỏa mãn được lòng tự trọng của nam giới, kí©h thí©ɧ ý muốn bảo vệ. Cuối cùng sẽ bất động thanh sắc châm ngòi ly gián, làm đạo lữ của tỷ cảm thấy tỷ quá đa nghi, không tín nhiệm hắn, bởi vì hắn và nàng ấy thật sự chẳng có gì hết, cứ như thế hai người bọn họ là người có chung kẻ địch, mà còn tỷ, bị gạt ra bên ngoài.”

Ánh mắt của Chu Nhan nhìn về phía Ngư Sơ Nguyệt chấn động và bội phục.

Chỉ hận không thể viết luôn mấy chữ thật to lên trán —— tiểu sư muội mau mau vào tông để làm máy phiên dịch bên cạnh tỷ đi.

Ở bên kia, tên ngốc to con Bạch Cảnh Long quả nhiên trúng kế: “Lâm sư muội, không cần giải thích gì hết, thanh giả tự thanh!”

Khóe môi Lâm Liên Liên cong lên một nụ cười nhàn nhạt, miệng thơm khẽ nhếch……

Lão thần Ngư Sơ Nguyệt nói: “Nếu như muội đoán không sai, nàng ấy sẽ nói tiếp một câu là ‘ nếu như muội có đạo lữ như Bạch sư huynh ’ để mở đầu.”

Chỉ nghe thấy Lâm Liên Liên thẹn thùng nói: “Nếu như muội có đạo lữ như Bạch sư huynh thì tín nhiệm còn không kịp, làm gì còn tâm tư để nghi thần nghi quỷ cơ chứ? Bạch sư huynh quân tử đoan chính, nhưng mà cái tính tình kia của Chu sư tỷ, aizzz……”

Như thường lệ nếu như nghe được lời như vậy Chu Nhan sớm đã nội thương đến hộc máu. Hôm nay được Ngư Sơ Nguyệt cắt xẻ nội dung trong lời nói như vậy trong lòng nàng chỉ cảm thấy buồn cười —— rõ ràng là không có gì thay đổi hết nhưng lại ẩn ẩn cảm giác có chút hả giận.

“Xin hỏi ta nên làm như thế nào bây giờ ?” Chu Nhan khiêm tốn thỉnh giáo.

Ngư Sơ Nguyệt nói: “Nói thật với hắn thôi, nếu như hắn gật đầu đồng ý hỏi tỷ nên làm như thế nào thì tỷ chỉ dạy cho hắn, chỉ cần nói theo lời của vị sư muội này là được. Ví dụ như là Lâm sư muội đáng thương oán giận với hắn, nói rằng nàng ấy không đẹp được như Chu sư tỷ, hắn chỉ cần trả lời rằng ‘ đúng rồi, sư muội nói rất đúng ’, nếu như nàng ấy nói mình yếu thì trả lời là ‘ nên dốc lòng bế quan tu luyện đi, nếu không sớm muộn gì cũng bị trục xuất khỏi tông môn ’. Đảm bảo trị được bệnh của nàng ấy.”

Chu Nhan trịnh trọng nghiêm túc nhìn về phía Ngư phu tử: “Vậy…… Nếu như Bạch Cảnh Long không cho là đúng?”

Ngư Sơ Nguyệt buông tay: “Vậy thì chứng tỏ là hắn có thích, chỉ là không muốn nhìn thấy rõ thôi. Tỷ có thể suy xét đổi một đạo lữ khác hoặc là đạo lữ đã chết.”

“Không tồi.” Chu Nhan nhoẻn miệng cười, “Tiểu Ngư, đa tạ!”

Nàng ấy cúi đầu mân mê một lúc rồi móc ra một chồng giấy hoàng phù từ trong tử giới đưa cho Ngư Sơ Nguyệt.

“Đây, lén cầm đi. Gặp phải oán linh đã ngưng tụ thành hình thì dùng lá bùa này dán lên trán nó. Đừng nghi ngờ, bên trong Hắc Phong Lâm có oán linh đã thành hình, đây là khảo hạch cuối cùng nên sư phụ mới không cho nói cho muội.”

“Đa tạ.” Ngư Sơ Nguyệt cong khóe mô lêni.

Có giám khảo giúp gian lận, Sao phải lo đại sự không thành?

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngư Sơ Nguyệt: Trà xanh? Bổn cá đã nhịn 300 năm rồi. Nhịn nữa? Không thể nào!

Tới một người gϊếŧ một người!