Editor Mạnh Thường Ca
Trên thạch đài màu xanh lá vẫn có sương mù tiên khí màu trắng mờ mịt như cũ, ngăn cản tầm mắt.
Ngư Sơ Nguyệt cụp mắt đứng yên tại chỗ, mặt không biểu tình chờ đợi.
Sau một lúc lâu, một tiếng cười to vui sướиɠ sang sảng vang lên, là một vị nữ tử.
Nàng ấy nói: “Không tồi! Nghe đám lão già các người khen nhưng lại không lộ ra chút kiêu ngạo nào, tâm tính của người này thật sự rất trầm ổn.”
Sương trắng trước mặt cuối cùng cũng tan.
Ngư Sơ Nguyệt bình tĩnh ngẩng đầu nhìn lên.
Đập vào tầm mắt là một đại điện tử kim sắc bén kiêu kỳ và những mái giác bay tứ phía.
Một chiếc kim linh (chuông vàng) rũ xuống ở trước hành lang, gió nhẹ phất qua, rất dễ nghe.
Bên trên đại điện có tấm biển màu lam mạ thϊếp vàng, được đề ba chữ to “Đăng Tiên Cung”.
Đệ tử mới gia nhập tông môn đều được ghi tên trong danh sách ở đây, sẽ được phát y phục của đệ tử, pháp khí nhập môn, ngọc bài thân phận.
Dưới bậc thềm đá trước điện có bốn vị Thiên Cực Tông đang đứng chắp tay sau lưng, mặc đạo bào màu đen, eo đeo đai lưng màu hồng đỏ, linh khí trên ám văn vẫn luôn lưu chuyển, trang phục họ mặc đều có pháp trận phòng ngự và hiệu quả tụ linh.
Ngư Sơ Nguyệt chỉnh đốn trang phục thi lễ, cung kính nói: “Phàm nữ Ngư Sơ Nguyệt, diện kiến các vị tiên nhân.”
Hành lễ xong nàng dùng ánh mắt mang theo tò mò không kiêu ngạo không siểm nịnh nhìn xung quanh một vòng, muốn nhìn một chút vị đệ tử thủ tịch đệ tử kia, đại sư huynh Thiên Cực Tông, Thôi Bại.
Muốn có được nấm Kim Quang Huyền Linh, trước tiên cần phải đánh bại hắn.
Nhìn một vòng, phát hiện bốn vị ở trước mặt đều là lão nhân lão thái, tuổi đã trên 50.
Những giọng nói vừa rồi rõ ràng rất trẻ tuổi……
Nữ trưởng lão có đôi mắt sâu và mũi cao che miệng nở nụ cười: “Tiểu Ngư, con đang tìm Thôi sư huynh của con đúng không? Đừng ngại, cứ thoải hào phóng mà xem, nữ đệ tử trẻ tuổi ở trong tông chẳng có ai mà không nhớ thương Thôi Bại! Dù sao ai hắn cũng coi thường thôi, cứ tùy ý mà nhìn, không sao cả!”
Ngư Sơ Nguyệt: “……”
“Ấy, hắn đi rồi.” Nữ trưởng lão giơ tay chỉ chỉ phía sau của Ngư Sơ Nguyệt.
Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thôi Bại.
Đạo bào màu trắng, thân dài ngọc lập, đai lưng tung bay theo gió, trong tay nhàn nhã xách theo một thanh kiếm.
Người như trích tiên, dường như có thể hòa tan vào sương mù bất cứ lúc nào.
Chỉ nhìn bóng dáng ấy một cách đơn thuần đã có thể biết đây là một lang quân cực kỳ xuất chúng.
Thanh quang chợt lóe lên, Thôi Bại ngự kiếm rời đi.
Nữ trưởng lão nháy mắt như đang hiến vật quý: “Thôi sư huynh của con, rất đẹp!”
Ngư Sơ Nguyệt quay đầu lại, nghiêm mặt nói: “Còn chưa thông qua khảo nghiệm nhập môn, không dám tự xưng đệ tử, mạo phạm đến tiên nhân.”
“Là một người thành thật!” Nữ trưởng lão vỗ ngực, “Gia nhập Ngọc Hoa Phong của ta đi, nữ đệ tử ở phong chúng ta nhiều hơn so với những phong khác, khảo hạch sẽ dễ hơn chút.”
“Ta —— phi!” Lão già đứng bên cạnh nàng đỏ mặt tức giận thổi râu trừng mắt, “Trợn mắt nói dối! Tiểu cô nương xinh đẹp như vậy đi tới chỗ của ngươi nhất định sẽ bị vướng vào mấy trò bắt nạt bẩn thỉu!”
“Này này, ngươi nói chuyện kiểu gì thế, Tiểu Ngư vừa nhìn đã biết không phải đồ đê tiện yêu diễm, chúng ta không thể gặp phải đồ yêu diễm đồ đê tiện có đúng không? Cô nương đứng đắn ai mà không thích chứ! Hừ, chả lẽ theo như ý của ngươi là phải đi tới Trạc Nhật Phong của ngươi chọn một cây búa rồi ngồi đập sắt mới hợp à?”
“Ai nói Trạc Nhật Phong của ta chỉ biết đập sắt? Tiểu Ngư ta cho con biết, làm môn hạ của ta mỗi ngày đoán thể (?) không vượt qua một canh giờ, ta bảo đảm! Con đừng tin lời Triển Vân Thải, Ngọc Hoa Phong của nàng ta chính là một cái hố lửa, ai nhảy vào thì người đó xui xẻo! Ta cho con biết này Tiểu Ngư, mấy nữ tu vào Ngọc Hoa Phong không tìm được đạo lữ đâu!” Lão đầu mặt đỏ xoa eo, nước miếng bay tứ tung.
“Lão quỷ Tần Thiên ngươi lại ngứa da rồi có phải không!” Nữ trưởng lão Triển Vân Thải lập tức rút kiếm bổ về phía lão nhân mặt đỏ Tần Thiên, hai người thân nhẹ như yến bay ở trên bậc thang cao cao, đối chiến ở quảng trường trước điện.
Chỉ thấy bóng kiếm sáng lạn tầng tầng phô trương, bóng dáng của hai người uyển chuyển nhẹ nhàng, bay tới bay lui ở trên quảng trường bạch ngọc rộng mênh mông, nhưng không giống như đang đánh nhau, đang phô trương kỹ năng thì đúng hơn.
Phía trên còn đứng hai người.
Vị trưởng lão gầy mặt ngựa hắng giọng nói, nói: “Thấy rõ chưa, Ngọc Hoa Phong và Trạc Nhật Phong đều không đáng tin đây, tới Trường Sinh Phong của ta, đạo pháp, kiếm thuật đều là đỉnh lưu, lại còn có……”
Hắn lấy tay che miệng, thần bí hề hề thấp giọng nói: “Thôi Bại sư huynh của con, đó là đệ tử Trường Sinh Phong của ta.”
Thấy khóe môi Ngư Sơ Nguyệt hơi nhếch, hình như có ý động tâm, vị đạo sĩ cuối cùng không vui, nói: “Thuần Hư Phong của ta, chủ yếu là luyện đan chế phù, không thiếu tiền!”
Dưới Tiên Tôn có bốn vị đệ tử thân truyền, nhân xưng là Tứ Thánh, đạo hào là Ngọc Hoa Tử, Trạc Nhật Tử, Trường Sinh Tử, Thuần Hư Tử, mỗi người chiếm một phong, dưới mỗi phong sẽ có hai đến ba đồ đệ. Tứ Thánh không dễ xuất quan, bọn họ đều là những trụ cột vững chắc của Thiên Cực Tông, những đệ tử dưới trướng họ sẽ phụ trách việc thu đồ đệ, truyền đạo và việc ở trong tông môn.
Maya vị trước mặt này chính là đệ tử thân truyền của Tứ Thánh, cũng chính là sư phụ và sư thúc bá tương lai của nàng —— nếu như nàng có thể gia nhập tông môn thành công.
Trong đầu Ngư Sơ Nguyệt có ấn tượng đại khái.
Ngọc Hoa Phong có nhiều nữ tu, Trạc Nhật Phong luyện thể, Trường Sinh Phong có kiếm đạo song tu, Thuần Hư Phong có tiền.
Vậy thì tiếp theo nàng phải chọn một phong, tiếp thu khảo hạch.
Đi đâu đây?
Muốn xé nấm, trước tiên phải nhập tông mới được.
Ngư Sơ Nguyệt do dự một lát: “Xin hỏi, sư huynh sư tỷ gần nhất bái vào tông môn, gia nhập phong nào ạ?”
Lời vừa nói ra, vị trưởng lão gầy mặt ngựa kia lập tức cười.
“Chính là Trường Sinh Phong của ta. Vấn đề của Tiểu Ngư Nhi hỏi rất đúng! Ba phong kia của bọn họ đã có bảy tám năm chưa thu nhận tân đệ tử rồi! Muốn hỏi vì sao? Đương nhiên là vì phương thức khảo hạch quá vô nhân đạo! Đó phải gọi là cực kỳ bi thảm! Thiên quân vạn mã khó chen nổi một cầu độc mộc! Cho nên mới nói, Trường Sinh Phong của ta tuyển người chính là ải dễ nhất! Ta tên là Bạch Vụ Phi, đồ nhi mời theo ta tới đây.”
Hai người đang đánh nhau kia lập tức ‘ vèo vèo ’ bay trở về.
“Hừ! Bạch Vụ Phi ngươi đây là không cần mặt mũi nữa đúng không! Trường Sinh của ngươi lần trước thu đồ đệ không phải cũng cách đây 6 năm rồi sao!” Triển Vân Thải nhướng đôi lông mày lá liễu, “Sao ngươi không nói chuyện tân đệ tử mới nhập tông được có nửa năm đã bị ba vị sư huynh sư đệ của ngươi mắng đến chạy mất rồi đi, đến giờ vẫn còn chưa tìm được đâu!”
Mắt thấy này hai người này lại chuẩn bị chém gϊếŧ, đạo sư Thuần Hư Phong giàu sang phú quý mở miệng: “Chiến đi! Hiếm lắm mới có được một người, đây vốn là chuyện tốt nhưng lại muốn đả thương hòa khí như vậy!”
Bốn người lập tức xoa tay hầm hè, mặt nở nụ cười dữ tợn.
Cái này, Ngư Sơ Nguyệt rõ ràng chính xác cảm thấy, mình vào nhầm một cái hắc điếm rồi.
Quả thực tựa như một chú dê con nhỏ đang run bần bật đợi làm thịt.
Đạo sư béo của Thuần Hư Phong tế ra Kim Xúc Xắc.
Xúc xắc của tiên gia tất nhiên khác với phàm vật.