Giảo Giảo nói với tài xế nhà họ Tô là không cần đến đón cô, sau đó đi theo Cố Thừa Huyên đến xe nhà họ Cố.
“Thiếu gia Thừa Duẫn, cậu muốn ngồi ghế trước à?”
Tài xế nhìn nhìn, hàng ghế sau tuy là rộng mở, nhưng mà ngồi bốn người hơi khó khăn.
Cố Thừa Duẫn nhìn Giảo Giảo ngoãn ngoãn bị Cố Thừa Huyên nắm tay, đột nhiên không vui không biết lý do.
“Không cần, tôi ngồi đây.”
Anh lạnh giọng nói.
Cố Thừa Huyên không quản tâm đến tính tình thối thối của Cố Thừa Duẫn, nhưng anh nhìn Giảo Giảo xinh đẹp đáng yêu, nhịn tức giận nói:
“Giảo Giảo cậu ngồi sau tôi đi trước ngồi.”
Giảo Giảo cứ thế bị đẩy đến bên cạnh Diệp Điềm Nhi.
Cô không biết làm thế nào nhìn thoáng qua Diệp Điềm Nhi.
003: !!! Ký chủ, cô rất chán ghét Diệp Điềm Nhi, cô phải yêu cầu không ngồi cùng cô ấy!
“Từ từ! Cố Thừa Huyên, tôi không muốn ngồi gần Diệp Điềm Nhi!”
Giảo Giảo kéo góc áo Cố Thừa Huyên.
Diệp Điềm Nhi dường như không ngờ Giảo Giảo lại nói ra lời như thế, lập tức đỏ mắt nhìn Cố Thừa Duẫn.
Cố Thừa Huyên đối với yêu cầu của Giảo Giảo tất nhiên là đáp ứng không điều kiện, cuối cùng, Giảo Giảo ngồi ghế phụ, Diệp Điềm Nhi ngồi ở giữa hai anh em.
“Thừa Huyên…Giảo Giảo có phải là hiểu nhầm gì tôi….”
Diệp Điềm Nhi cũng nhận ra nửa tháng này Cố Thừa Huyên xa cách chính mình.
Phải biết là lúc trước Cố Thừa Huyên là chó con của mình, giờ chó con đi liếʍ người khác, còn liếʍ người mà mình không thích. Diệp Điềm Nhi cực kỳ tức giận.
Cố Thừa Huyên dịch sang bên cạnh một chút.
Anh chính là người của Giảo Giảo, phải giữ khoảng cách với cô gái khác.
“Hiểu nhầm gì chứ? Không thích cô thì không thích thôi.”
Cố Thừa Huyên nói.
Diệp Điềm Nhi không tin mở to hai mắt, giống như là không ngờ anh sẽ nói ra lời nói làm tổn thương người khác như thế.
“Thừa Huyên….Sao cậu lại thành ra như giờ?”
Cô ta không tin tưởng nói.
Cố Thừa Huyên chỉ nghĩ đến con thỏ con ngồi ở đằng trước, không kiên nhẫn trả lời Diệp Điềm Nhi.
“Tôi thành dạng gì? Cô đừng có làm phiền tôi, cô thích anh trai tôi mà?”
Cố thẳng nam nói.
Diệp Điềm Nhi hơi hoảng loạn nhìn về phía Cố Thừa Duẫn, lại phát hiện anh đang ngẩn người nhìn ngoài cửa sổ.
Lập tức cô bực mình cực lỳ.
Hai anh em này sao lại thế này!
Rõ ràng là từ trước rất tốt với cô, sao giờ thành ra như thế.
Đánh cuộc một hơi, Diệp Điềm Nhi cũng không nói lại Cố Thừa Huyên.
Rất nhanh đến biệt thự nhà họ Cố.
“Hai vị thiếu gia về rồi? À, Tô tiểu thư….”
Quản gia là bố Diệp Điềm Nhi, ông trên dưới 50 tuổi, cũng có thể coi là dễ nhìn, có đạo đức nghề nghiệp ở cửa đón anh em nhà họ Cố.
Diệp Điềm Nhi nhìn đến bố mình, tủi thân gọi ông một tiếng.
Quả gia Diệp không biết con gái mình sao lại bị ấm ức, dù là ông biết, ông chỉ có thể bảo Diệp Điềm Nhi nhường Giảo Giảo, vì ông biết thân phận mình.
003 vẫn luôn nhìn Giảo Giảo bị Cố Thừa Huyên nắm tay nói:
“Ký chủ, cô đừng quên, cô phải lấy lòng Cố Thừa Duẫn.”
Giảo Giảo nghe theo, nói với Cố Thừa Huyên:
“Cố Thừa Huyên, anh Thừa Duẫn sao lại tâm trạng không tốt thế?”
Cố Thừa Huyên dù là dỗi Giảo Giảo hỏi chuyện Cố Thừa Duẫn nhưng anh nghĩ là Cố Thừa Duẫn quyến rũ thỏ trắng nhỏ của mình.
“Ai biết anh ấy, đừng có quan tâm đến anh ấy, nửa tháng nay anh ấy cứ như thế.”
“Nhưng mà anh Thừa Duẫn là vị hôn phu của Giảo Giảo, anh ấy không vui, sao Giảo Giảo lại không để ý đến anh ấy được?”
Giảo Giảo nghiêng đầu hỏi.
Cơ thể Cố Thừa Huyên cứng đờ, đúng lúc ngẩng đầu, thấy Cố Thừa Duẫn đứng ở cửa cầu thang.
Cố Thừa Duẫn nghe được cô gái nói cô là vị hôn thê của anh, cảm xúc bực bội đột nhiên tan biến.