Chương 7: Thế giới vườn trường 7

Giảo Giảo ở thế giới nhỏ này đã hơn nửa tháng, cô đã thói quen với tập tính con người, cũng không bài xích đồ ăn của con người nữa.

Ngoài đi cốt truyện cô thích nhất là dính Tô Mộc Viễn.

Tô Mục Viễn đã bắt đầu làm sự nghiệp nhưng mà anh ấy cưng chiều Giảo Giảo, mang Giảo Giảo theo bên người, rất nhanh, bạn bè anh em kết phường với Tô Mục Viễn đều biết Tô Mục Viễn có một em gái bảo bối.

“Em chơi ở văn phòng, anh và bọn họ đi mở họp, lát nữa mang em đi ăn cơm.”

Tô Mục Viễn xoa nhẹ mặt đ.

Hôm nay là cuối tuần, không phải lên lớp, Giảo Giảo đi theo Tô Mục Viễn đến công ty nhỏ mà anh thành lập.

Giảo Giảo đã quen với việc Tô Mục Viễn thích xoa mặt xoa đầu cô.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, ngồi ở ghế sô pha trong văn phòng chơi di động.

Chơi một lúc cô ngủ quên lúc nào không hay.

Tô Mục Viễn mở họp trở về thấy một bức tranh hải đường xuân ngủ.

Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ tinh xảo nhàn nhàn đỏ ửng, cánh môi hồng nhạt gợi cảm như là hoa đào, cực kỳ đẹp.

Tô Mục Viễn không chịu khống chế cúi đầu, con ngươi sâu thẳm đều là dung nhan kiều diễm ướŧ áŧ của thiếu nữ.

Giảo Giảo a….

Càng ngày càng đẹp.

Cô thích Cố Thừa Duẫn?

Không, cô chỉ có thể thích anh!

Dù sao thì bọn họ cũng không phải là anh em ruột.

Anh không biết từ bao giờ mình đối với cô “em gái” này có tâm tư khác thường.

Cô giống như một con thú ngây thơ, xâm nhập nội tâm của anh, thế thì cô không dễ gì đi ra ngoài…..

Anh cúi đầu, lướt qua môi đỏ.

Ngọt thật…

Khi Giảo Giảo tỉnh lại, cô đã bị Tô Mục Viễn ôm đến trên xe.

“Anh?”

Cô gái nằm trong ngực chàng trai, như là không có xương cốt vậy.

Tô Mục Viễn thấy cô gái tỉnh, ánh mắt lại một lần nữa dừng lại trên bờ môi đỏ ướŧ áŧ.

“Ừ…..”

Giọng anh trầm thấp khàn khàn.

“Chúng ta đang đi đâu đó?”

Giảo Giảo lắc đầu, đem cảm giác vừa bị ác lang theo dõi đuổi đi.

“Đi ăn cơm, có đói bụng không?”

Anh nói.

Giảo Giảo gật đầu.

Hết ngày nghỉ cuối tuần, Giảo Giảo lại phải đi học.

Tô Mục Viễn xin nghỉ, đưa Giảo Giảo đi học rồi mới đến công ty.

Cố Thừa Huyên lại vừa cãi nhau với Cố Thừa Duẫn xụ mặt ngồi trên bàn học. Sau khi nhìn thấy Giảo Giảo sắc mặt mới tốt hơn chút.

“Tô Giảo Giảo, lâu rồi cậu không đến nhà tôi chơi.”

Cố Thừa Huyên giờ mới phát hiện ra, đã nửa tháng Giảo Giảo không đi nhà họ Cố.

Lúc trước ngày nghỉ cô đều chạy đến nhà họ Cố.

003: A a a! Ký chủ. Cô quên cốt truyện trong quyển sách này rồi à!

Giảo Giảo cắn môi, không vui nói:

“Thế hôm nay tan học đi.”

Cô không muốn nhìn thấy Cố Thừa Duẫn chút nào, nửa tháng nay gặp anh ta lúc nào cũng mặt lạnh băng, còn hung dữ hơn Cố Thừa Huyên nhiều.

“Thế chiều nay cậu ngồi xe bọn tôi, ăn xong cơm chiều hãy về, tôi bảo đầu bếp nấu món cậu thích.”

Cố Thừa Huyên dương cổ, như là khổng tước cao ngạo.

Nhưng lại âm thầm quan sát sắc mặt thiếu nữ, không nhìn đến cô không vui, anh mới yên lòng.

Anh nghĩ là Giảo Giảo không muốn đi nhà họ Cố vì giận dỗi Cố Thừa Duẫn.

Đúng lúc, anh càng ngày càng thích cô….

Hay là anh nói với bố mẹ Cố là đổi hôn ước thành anh và Giảo Giảo.

Nghĩ đến đây, Cố Thừa Huyên cảm thấy không khí như tươi mát hơn nhiều.

Anh lại trộm nhìn cô gái.

Trên người cô gái có mùi hương nhàn nhạt, đến gần là có thể ngửi được, anh rất thích mùi hương này, so với lọ nước hoa mà anh đánh nát của mẹ mình thì mùi dễ ngửi hơn nhiều.

Tô Giảo Giảo sao lại ngày càng đáng yêu thế này.

Rất muốn hôn môi cô.

Chắc là rất ngọt rồi!