Chương 48: Nỗi lo lắng của Tề Mặc

Bên trong xe yên tĩnh trở lại, tầm mắt Tề Tu lơ đãng đảo qua Nam Cung Diệu, sau đó lại rơi lên người Tề Bảo Bảo, một tay ôm eo cô, một tay gác lên cổ cô, chưa đầy một lát lại đùa bỡn vài sợi tóc trên cổ cô. Tề Bảo Bảo cũng duỗi tay ôm eo hắn, hơi híp mắt, hình như đang suy tư vấn đề nan giải nào đó.

Cổ Ngạn đang lau chùi thanh chủy thủ yêu dấu của mình, Nam Cung Diệu lẳng lặng ngẩn người. Tề Hiề ở trong bầu không khí có chút yên lặng quỷ dị này, khơi dậy tinh thần lái xe mười phần, bằng vào kỹ thuật của mình tận lực giảm bớt xóc nảy.

Cuối cùng, trời vừa hửng sáng, xe đã ngừng lại.

Vầng mặt trời đỏ au bình yên nhô lên trên mặt biển, bức tranh rất đẹp, nhưng lúc này không ai có tâm tư từ từ thưởng thức.

Xuống xe, Cổ Ngạn cất chủy thủ, lấy trong cốp xe ra năm lọ thuốc, phân cho mỗi người một lọ, rồi bảo, “Uống một viên thuốc trong đây có thể cung cấp nước và năng lượng cần dùng trong ba ngày, mỗi bình 120 viên.” Nói cách khác, bọn họ có thể ở tại Nam Sơn đảo tròn một năm, không cần lo lắng đến việc chết đói chết khát.

Lần hành động này chỉ biết mục tiêu tại Nam Sơn đảo, nhưng lại không biết vị trí cụ thể. Nam Sơn đảo không nhỏ, muốn tìm được thứ cần tìm không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm, hiển nhiên không thể bởi vì những việc nhỏ nhặt này mà mất đi sức chiến đấu.

Cho nên Cổ Ngạn chuẩn bị như thế một chút cũng khoa trương, thậm chí thuốc này vào lúc không tìm được nước và thức ăn cũng có thể dùng.

Mọi người mang đầy đủ những vật dụng cần thiết, sau đó cùng lên một chiếc thuyền lớn đã được chuẩn bị từ trước. Tề Bảo Bảo đứng trên thuyền, gió biển nhẹ nhàng thổi, trông về nơi xa. Nhìn từ nơi này căn bản không nhìn thấy bóng dáng Nam Sơn đảo, có điều thưởng thức cảnh mặt trời mọc cũng không tệ lắm.

Lúc này đây mọi người đang tận dụng thời gian để nghỉ ngơi, trước khi đến được Nam Sơn đảo vào đúng ngọ, nhất định phải điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất. Cũng chỉ có đoàn người Tề Bảo Bảo là khác loài, năm người đứng bên ngoài để mặc gió biển thổi, ngay cả Tề Hiền lái xe suốt đêm cũng không nghỉ ngơi, hơn nữa thoạt nhìn tinh thần còn không tệ. Công lao này đều thuộc về Cổ Ngạn, Tề Bảo Bảo thật không ngờ, Cổ Ngạn lại có thể nghiên cứu dược vật đến trình độ như thế.

Tề Mặc bước ra khỏi khoang thuyền, trông thấy năm người xếp thành hàng, không đúng, Tề Tu là đứng ở phía sau Tề Bảo Bảo, hoàn toàn bao bọc cô vào trong lòng, dường như tuyệt không sợ có người phát hiện giữa bọn họ có quan hệ đặc biệt nào đó.



Hắn đột nhiên cảm thấy, nếu Tề Bảo Bảo kiên trì sắm vai cô gái ngoan ngoãn khiến người khác hoài nghi như thế này, vậy thì giữa bọn họ có quan hệ đặc biệt hay không, không phải cũng sẽ khiến người khác hoài nghi sao, cho nên dứt khoát không ủy khuất bản thân. Về phần quan hệ cha con nuôi, Tề Bảo Bảo không để bụng, hắn cũng không quan tâm, vậy thì còn gì cố kỵ nữa đây?

Tề Mặc nhìn cử chỉ thân mật của hai người, thoáng sửng sốt, khi đến gần thì liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, sau đó mới hỏi Tề Tu, “ Em thật muốn mang cô ta đi cùng?”

Tề Mặc khẽ nhíu chân mày, cho thấy y không hề hy vọng Tề Tu mang theo Tề Bảo Bảo cùng đi. Mặc dù thân thủ Tề Bảo Bảo không tệ, nhưng y rất không coi trọng tính tình của Tề Bảo Bảo, nói trắng ra là, y cho rằng Tề Bảo Bảo quá non, bình thường đánh một chút còn có thể, tình huống như thế này, cô ta thật không thích hợp đi cùng.

Tề Bảo Bảo giơ tay kéo tay áo Tề Tu, ủy khuất mếu máo gọi, “Cha . . .” Đối với thái độ của Tề Mặc, cô tuyệt không tức giận, bởi vì đó đều là nhằm vào Tề Bảo Bảo, chẳng liên quan gì tới cô cả.

Mặc dù cô chiếm dụng thân thể Tề Bảo Bảo, nhưng cũng không có ý định bênh vực hộ Tề Bảo Bảo, huống hồ cô biết quá rõ, trên thực tế Tề Mặc không sai, thậm chí nể mặt mũi Tề Tu, Tề Mặc đối với việc Tề Bảo Bảo dây dưa đã rất khoan dung rồi. Hơn nữa dù sao cũng là do chính bản thân Tề Bảo Bảo không muốn sống, cô tiếp nhận cỗ thân thể này cũng không cảm thấy mắc nợ cô ta cái gì, nhiều nhất là thật lòng nói lời cám ơn, cảm ơn cô ta đã lưu lại một thi thể lành lặn để cô sử dụng!

Tề Tu sờ sờ đầu cô, mang theo chút dỗ dành, giống như Tề Bảo Bảo thực sự bị ủy khuất, nói với Tề Mặc, “Tôi ở đâu thì cô ấy ở đó!”

Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, sau đó nhìn về phía Tề Tu, nghiêm túc hỏi, “Cha, vậy nếu cha đang ở trên giường của mỹ nữ thì sao?” Mặt đầy nghi vấn, ánh mắt vô cùng chăm chú, giống như việc cô đang hỏi là vấn đề thâm ảo nào đó, chờ Tề Tu giải đáp.

Tề Tu hơi hí mắt, cánh tay siết chặt, tận lực biến tròng mắt thành màu đen nhìn cô, gằn từng chữ, “Vậy em nhất định đang ở đó!” Ngụ ý là mỹ nữ trên giường hắn chính là cô!

Tề Bảo Bảo phồng má, uốn éo thân thể cọ tới cọ lui trên người hắn, vẻ mặt thẹn thùng nói, “Cha là khen người ta đẹp sao?” Nói xong ném mị nhãn về phía Tề Tu, điện lực mười phần. Rõ ràng cô đang vờ vịt, thế nhưng động tác này cô làm ra lại tự nhiên như thế, không chỉ khiến người ta không thể sinh ra chút chán ghét nào, mà còn không khống chế được bị cô mê hoặc.

Tay Tề Tu ấn một cái, nhét mặt cô vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ vỗ đầu cô, môi mỏng phun ra một từ khiến Tề Bảo Bảo buồn nôn, “Ngoan!”

Tề Mặc cảm thấy một màn này có chút quỷ dị, mà ba người còn lại kia lại không nói gì. Nhìn Tề Tu từng chút từng chút biến hóa, bọn họ đành bất lực, không biết vào tương lai không xa, Ám Dạ Tu La khiến người khác nghe tiếng đã sợ mất mật có thể sẽ biến thành con mèo bệnh không còn móng vuốt hay không. Nghĩ đến tình cảnh đó, thực sự là đáng buồn đáng tiếc mà!



Trước đó Tề Mặc cảm thấy Tề Bảo Bảo không còn đến dây dưa với y nữa có chút kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, phiền toái tự nhiên là càng ít càng tốt. Nhưng giờ đây y thực sự nghĩ không ra, Tề Bảo Bảo sao lại giống như biến thành một người khác thế này?

Nếu nói là lạt mềm buộc chặt với y, cũng không có khả năng. Không phải là y không đủ tự tin, mà là y biết Tề Bảo Bảo không được thông minh như thế, cho dù là giở thủ đoạn, cũng sẽ không giở tự nhiên nhiên đến vậy, nhất định y có thể nhìn ra sơ hở. Nhưng giờ đây y hoàn toàn không mảy may nhìn ra có chỗ nào không đúng, nếu như quan hệ không phải thực sự thân mật, cô ta sẽ không thể nào ở trong lòng Tề Tu mà thả lỏng tự nhiên đến vậy.

Thái độ kỳ quái của Tề Tu đối với Tề Bảo Bảo, còn có thể lý giải là hắn xem Tề Bảo Bảo như thế thân của Thiên Mị, thế nhưng Tề Bảo Bảo thực sự quá kỳ quái rồi!

Có điều bây giờ không phải là lúc suy nghĩ những chuyện này, y tin tưởng phán đoán của Tề Tu, nếu hắn cho rằng Tề Bảo Bảo không có vấn đề, vậy thì y cũng không tiện truy cứu, dù sao Tề Bảo Bảo suy cho cùng cũng là người của hắn.

Chỉ là có một số việc vẫn phải nói, liếc mắt nhìn Tề Tu rõ ràng đã ôn hòa hơn rất nhiều so với trước kia, Tề Mặc cau mày nói, “ Em nên biết Nam Sơn đảo nguy hiểm, nếu cô ta vào đó, chỉ sẽ trở thành gánh nặng của em, hay là em muốn nhìn thấy cô ta chết ở trong đó?”

Tề Mặc nói rất trực tiếp, một chút cũng không quanh co lòng vòng, y không cho là mình thổi phồng sự thực. Dựa vào thân thủ của Tề Bảo Bảo, nếu như Tề Tu mặc kệ cô ta, thực sự cô ta chỉ có thể chết ở bên trong.

Thế nhưng từ thái độ của Tề Tu đối với cô ta có thể nhìn ra, Tề Tu không có khả năng mặc kệ cô ta, y không muốn thấy Tề Tu bị Tề Bảo Bảo liên lụy, mặc dù biết thân thủ Tề Tu siêu việt hơn người thường rất nhiều, nhưng Nam Sơn đảo nguy hiểm ai cũng không thể dự liệu.

Trong những người đi cùng bọn họ, có một số đã từng tới đây, nhưng cũng chỉ dám quanh quẩn ở ven đảo. Trước đây Tề Tu đến Nam Sơn đảo tìm đồ vật, nhưng cũng chỉ ở vùng ven, hắn chưa từng tiến vào trong, nhưng nguy hiểm tại ven đảo đã không phải là người bình thường có thể chịu được, huống chi là ở bên trong!

Do đó Tề Mặc không hề khoa trương, sự lo lắng của y cũng rất bình thường!

Thế nhưng những lời nói của y, lại kí©h thí©ɧ Tề Tu!