Chương 46: Đó cũng là một kỹ thuật

Ý lạnh lóe lên nơi đáy mắt Tề Tu, hắn không muốn lại mất đi lần nữa, nếu có kẻ dám đánh chủ ý lên cô lần nữa, hắn nhất định sẽ khiến kẻ đó biết được cái gì gọi là hối hận!

Tiến vào phòng khách, mới phát hiện Âu Dương Lạc và Đông Phương Lễ đều ở đây. Nhìn thấy Nam Cung Diệu, sắc mặt hai đại gia chủ và Tề Lương khác nhau. Âu Dương Lạc vẻ mặt cao thâm khó dò, Đông Phương Lễ nhíu nhíu mày, còn Tề Lương thì lại dùng cặp mắt xanh thẫm âm lãnh như rắn độc không ngừng quét về phía Nam Cung Diệu.

Còn Nam Cung Diệu thì lại hoàn toàn thu hồi một mặt đùa cợt khi nãy, khóe miệng mang theo nụ cười ưu nhã, nhìn đáp lại từng người, cho dù gương mặt đó bị thương, vẫn mị lực mười phần như cũ, tư thái nhàn nhã không chút bị ảnh hưởng bởi những ánh mắt đang quan sát mình.

Hiển nhiên, Nam Cung Diệu xuất hiện, khiến ba người xác định Tề Tu và tập đoàn Lăng Thiên quan hệ không cạn, về phần Cổ Ngạn, bởi vì không biết rõ lắm thân phận của hắn, ngược lại không khiến người ta hoài nghi.

Tề Lương liếc mắt nhìn Tề Tu, ánh mắt u ám khiến người khác sợ hãi, nhưng Tề Tu dường như căn bản không cảm giác được, không cho ra chút phản ứng nào.

Tề Bảo Bảo nhẹ nhàng nhếch nhếch khóe môi, hiển nhiên cô có thể đoán được Tề Lương đang suy nghĩ gì. Năng lực Tề Tu nếu như sử dụng tốt, sẽ là trợ lực rất lớn, nhưng một khi Tề Tu thoát khỏi tầm tay, thì sẽ là một chuyện rất đáng sợ. Giờ đây Tề Lương bỗng phát hiện tập đoàn Lăng Thiên và Tề Tu có quan hệ, ông ta tự nhiên bất an, giống như Thiên Nghiêm với cô vậy, vừa hài lòng năng lực của con cờ, lại vừa sợ hơi chút sơ ý sẽ bị phản phệ, trong lòng mâu thuẫn khiến ông ta không ngừng do dự phải chăng có nên hủy con cờ này đi hay không.

Sau cùng, Tề Lương mở miệng nói, “Tổ tiên Tề gia có lẽ đã sớm đoán được tai họa ngày hôm nay, thế nên gia chủ mỗi đời trước khi tạ thế đều sẽ đem bí mật này truyền lại cho gia chủ đời tiếp theo.” Mà đến đời ông ta, bởi vì đã nhường lại vị trí gia chủ cho Tề Mặc trước thời hạn, nên chuyện này ông ta vẫn còn chưa nói với Tề Mặc.

"Tử Ngọc Bôi là huyết mạch không thể thiếu của Nam đảo, nhưng nếu như thật sự không có cách nào tìm về được Tử Ngọc Bôi, thì cũng không phải là không có những biện pháp khác. Đã sớm có người dự đoán được, trên Nam Sơn đảo có một linh vật, có linh tính tương tự Tử Ngọc Bôi, nếu có thể lấy được linh vật kia, Nam đảo sẽ có thể thoát khỏi số phận bị hủy diệt.”

Tề Bảo Bảo khẽ nhíu mày, huyết mạch Nam đảo có vật có thể thay thế, vì sao Bắc đảo không có? Nếu như Bắc đảo cũng có cái gọi là phương pháp sửa chữa, Thiên Nghiêm cũng sẽ không cấp bách như thế, chẳng lẽ là không cẩn thận bị thất truyền sao? Hay Bắc đảo không có người tài ba như Nam đảo, không dự đoán được hướng phát triển của Bắc đảo?

Có điều nếu quả thật có linh vật như thế, vậy thì sợ rằng Nam Sơn đảo thật sự là một địa phương có vào không ra.

Tề Bảo Bảo cùng Tề Tu liếc nhau, đều hiểu ý của đối phương, đi!

Có điều nhìn Tề Bảo Bảo trong mắt lóe hưng phấn, Tề Tu lần thứ hai bất đắc dĩ, cô cứ thích mạo hiểm như vậy sao?



Lần này cùng đi trừ năm người bọn họ ra, còn có Tề Mặc, Âu Dương Lạc, thiếu gia Đông Phương gia Đông Phương Duệ, ba người đều tự chọn ra vài người đi cùng. Tính ra, Tề Tu mang người ngược lại là ít nhất, có điều nếu như nhóm người Tề Tu toàn bộ được tính là người Tề gia, vậy thì người của Tề gia là nhiều nhất.

Hai gia tộc khác cũng không nói thêm gì, đi Nam Sơn đảo địa phương nguy hiểm như vậy, chỉ có thể mang theo người xuất sắc nhất trong gia tộc, những kẻ khác mang theo càng nhiều chẳng qua là càng hy sinh nhiều mà thôi. Tề gia nếu đã đứng đầu, những người tài giỏi trong gia tộc nhiều hơn chút cũng là rất bình thường.

Tề Bảo Bảo nhìn như tùy ý quét mắt về phía Tề Lương, yên lặng đi theo Tề Tu. Nếu ngay cả Tề Mặc cũng đích thân đi, xem ra cái gọi là sửa chữa huyết mạch sẽ không giả.

Nếu Tề Lương định nhân cơ hội này làm suy yếu thế lực hai đại gia tộc khác, đồng thời trừ khử con cờ bất cứ lúc nào cũng có thể phản phệ Tề Tu mà nói, ông ta sẽ không để Tề Mặc đích thân đi. Đây không phải là chuyện giỡn chơi, nếu như bỗng chốc mất đi hai đứa con trai, đối với ông ta không có ích lợi gì.

Tề Bảo Bảo nhìn ra được Tề Lương là một kẻ rất có dã tâm, kẻ như vậy lại có thể sớm thoái vị, để Tề Mặc ngồi lên vị trí gia chủ, nhất định trong lòng ông ta đã có tính toán riêng, không phải vạn bất đắc dĩ, chắc chắn ông ta sẽ không để Tề Mặc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm xáo trộn kế hoạch của mình.

Nếu không phải để Tề Mặc đi chịu chết, vậy thì chỉ có thể nói rõ Tề Lương đối với hành động lần này cũng hết sức coi trọng.

Mà Âu Dương gia và Đông Phương gia, một là gia chủ đích thân đi, một là gia chủ tương lai đích thân đi, xem ra cũng khá là coi trọng hành động lần này, nhưng đây là chuyện bình thường, dù sao sự việc liên quan đến tồn vong của Nam đảo, nếu Nam đảo một khi gặp chuyện, ba đại gia tộc cũng chạy không thoát.

Tề Lương và Đông Phương Lễ nhìn một đám người lên xe, trong mắt đều là lo lắng, lúc này ngay cả Tề Lương cũng không có lòng suy nghĩ những thứ khác. Lần hành động này chỉ có thể thành công không thể thất bại, những người này chính là trụ cột của gia tộc, nếu như những người này bị chết sạch ở Nam Sơn đảo, vậy ba đại gia tộc chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm, cho dù là Nam đảo không bị hủy, e rằng cũng sẽ bị những tiểu gia tộc kia vượt mặt.

Nam Sơn đảo tọa lạc tại một nơi hẻo lánh, cách xa thành thị, hành trình mới đầu cũng coi như bằng phẳng, nhưng sau này thì xe cộ xóc nảy dữ dội, may mà những chiếc xe này tính năng đủ tốt, hơn nữa người giữ chức tài xế kỹ thuật cũng tốt.

Bây giờ đã là buổi tối, lộ trình xóc nảy như thế, không cẩn thận thật đúng là dễ bị lật xe.

Tề Bảo Bảo vốn dĩ đã gối lên đùi Tề Tu mà ngủ, kết quả vì xóc nảy mà tỉnh, mơ mơ màng màng bò vào trong lòng Tề Tu cọ cọ.

Cuối cùng cũng không xóc nảy nữa, đương nhiên đây chỉ là đối với cô, có Tề Tu che chở cô dĩ nhiên thư thái, dù sao trong xe này cũng chỉ có năm người bọn họ, cũng không cần kiêng dè nhiều như thế.

Tề Bảo Bảo hí mắt nhìn nhìn ra bên ngoài cửa xe, hỏi, "Có còn xa lắm không?" Ban ngày tốc độ như thế đã gọi là nhanh, vốn cô còn tưởng rằng những người này định tăng tốc trước lúc trời tối, kết quả chạy nửa ngày lại vừa vặn hơn nửa đêm chạy tới nơi xóc nảy này, thực đúng là chỉ có thể tin vào kỹ thuật của chính mình!



Tề Tu vuốt vuốt vài sợi tóc rối vì ngủ của cô, bảo, "Buổi trưa mới có thể đến."

Tề Bảo Bảo gật đầu, cũng không buồn ngủ nữa, tầm mắt lia đến chỗ Nam Cung Diệu, không khỏi kinh ngạc nhíu mày, “Không phải cậu ta ngủ đấy chứ?” Đường thế này cũng có thể ngủ?

Chỉ thấy Nam Cung Diệu thỉnh thoảng bị nảy lên cao, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, ngủ rất an tường, thoạt nhìn bị nảy tới nảy lui, nhưng lúc hạ xuống thì lại như không có trọng lượng.

Tề Bảo Bảo sờ sờ cằm, không tệ nha! Đây cũng là một môn kỹ thuật!

Nam Cung Diệu dường như không mảy may cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô, vẫn ngủ rất say.

Tề Bảo Bảo dùng cùi chỏ huých huých Tề Tu, cười đến có chút tà ác nói, “Anh nói xem đem cậu ta đi bán, cậu ta có thể tỉnh không?”

Tề Tu nhìn thoáng qua Nam Cung Diệu, khóe miệng cũng mang theo ý cười, bảo, “Vậy phải xem có nguy hiểm hay không.”

Tề Bảo Bảo tự nhiên hiểu ra, những người sinh tồn trong nguy hiểm đều vô cùng mẫn cảm với nguy hiểm, con ngươi chuyển động, mị nhãn như tơ nhìn Tề Tu, ôn nhu hỏi, "Anh nhàm chán không?"

Tề Tu nhíu mày, ý cười nơi đáy mắt kia dường như đang nói, hắn biết trò vặt trong lòng cô.

Tề Bảo Bảo nhìn đáy mắt hắn mang theo ý cười hài hước, không mảy may cảm thấy xấu hổ, ái muội cọ cọ trong ngực hắn, cười híp mắt nói, “Dù sao bây giờ cũng nhàm chán, thí nghiệm một tý, thế nào?” Thuận tiện dâng tặng môi thơm, dù sao muốn đùa bỡn thủ hạ của hắn, phải dâng thứ tốt không phải sao?

Tề Tu niết lấy cằm cô, hôn lên môi cô, một lúc lâu mới buông cô ra, cười nói, "Đừng đùa ra mạng người là được."

Cổ Ngạn liếc nhìn ai đó vẫn ngủ đến bất tỉnh nhân sự, trong lòng mặc niệm thay y, bị người ta bán còn chưa biết.