Chương 44: Ít không thể địch đông

Tề Tu thoáng suy tư, mở miệng nói, “Để tôi suy nghĩ chút đã.”

Tề Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, bảo, “Em suy nghĩ kỹ đi.”

Nhìn Tề Mặc xoay người xuống lầu, dứt khoát rời đi, Nam Cung Diệu không khỏi nhíu mày. Tề Mặc trái lại không quá giống Tề Lương, hình như rất bảo vệ Tề Tu.

Cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tề Bảo Bảo bọc áo choàng tắm màu trắng nghiêng người dựa vào khung cửa, tóc vẫn còn nhỏ giọt, nhíu mày ánh mắt mị hoặc lòng người chiếu đến, “Anh định trở lại?” Nếu như không phải có tính toán này, câu trả lời của hắn đã không phải là suy nghĩ một chút.

Nếu cô ả thần bí kia có quan hệ cùng Tề Lương, vậy thì quay về Tề gia có lẽ sẽ phát hiện ra chút manh mối. Tề Bảo Bảo giơ tay vén lọn tóc dính vào trán, động tác lười biếng trêu chọc người khác, mở miệng bảo, “Em quay về cùng anh!”

Tề Hiền mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Nam Cung Diệu lại không sợ chết mở to cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo. Một luồng gió bỗng đập vào mặt khiến y giựt mình tỉnh lại, kinh hoảng vội hiện lên, vỗ vỗ ngực, đang muốn oán giận, cửa phòng lại “cạch” một tiếng đóng lại, Tề Tu và Tề Bảo Bảo sớm đã biến mất.

Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, xoay người nhìn về phía Tề Hiền, căm giận hét, “Thực quá đáng mà, mỗi lần đều là nhằm vào mặt mình!”

Tề Hiền nhàn nhạt quét mắt nhìn y một cái, trên mặt là vẻ nghiêm túc không thay đổi, bảo, "Đó là lỗi của cậu!"

Nói xong, liền xoay người rời đi. Thiếu gia muốn trở về, hắn tự nhiên cũng đi cùng, hắn cần chuẩn bị một chút, hắn không có thân thủ như thiếu gia. Nói đến người hộ vệ như hắn đây thực đúng là danh không xứng thực, căn bản chỉ có thể chạy vặt, trong lòng không khỏi có chút thất bại, lần hành động này hẳn là sẽ rất nguy hiểm đây!

Nghĩ xong liền lắc lắc đầu, hành động mà thiếu gia phải tự mình ra tay, có lần nào không nguy hiểm chứ? Nhưng lần nào thiếu gia cũng đều không cần hắn bảo vệ, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là tận lực không kéo chân thiếu gia mà thôi!

Có điều nếu như gặp phải ít không thể địch đông, hắn vẫn giúp được một tay!

Thần sắc trên mặt Nam Cung Diệu có chút ngưng trọng, nhưng thân phận của y là Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên, một người đường đường là thương nhân, nếu hiện giờ Tề Tu chưa định bại lộ Diêm Môn, thân phận của y cũng không thể bại lộ.

Nhưng y có dự cảm lần này tuyệt đối không phải là chuyện tốt, lão già Tề Lương kia tâm cơ vốn sâu nặng, ai biết được ông ta có bất ngờ ra tay với Tề Tu hay không, huyết mạch mất cũng có thể có biện pháp sửa chữa sao? Cho dù là thực, vậy nhất định cũng là nguy hiểm trùng trùng, mặc dù Ám Dạ Tu La và Huyết Sắc Mị Yêu liên thủ hẳn là không sợ có kẻ tính kế, nhưng để ngừa vạn nhất, chuẩn bị trước bao giờ cũng không sai!

Nghĩ xong liền móc điện thoại di động ra, ấn xuống vài số, thanh âm có chút trầm trọng bảo, "Trở về, lập tức!"

Lại nói hai người đã vào trong phòng một chút cũng không gấp gáp, một chút cũng không lo lắng, thực sự là điển hình hoàng đế không vội thái giám gấp!

Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo cau mày nói, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Giờ hắn mới nhớ tới, trước đó không cẩn thận bị Tề Bảo Bảo lảng sang vấn đề khác, thậm chí sau đó hắn đã quên mất mục đích của mình.

Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, tựa vào trong ngực hắn bật cười, không nghĩ tới hắn vẫn không quên cái vấn đề này nha!

Giơ tay ôm lấy cổ hắn, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, Tề Bảo Bảo mở miệng nói, “Em yêu anh.” Đã chết qua một lần, cô cần gì phải ngượng ngùng chứ.

Sau một khắc, hai đôi môi dán vào nhau, nụ hôn ôn nhu triền miên khiến bầu không khí tràn đầy ấm áp, ái muội mà lại ngọt ngào.

Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo ngã lên giường, sờ mái tóc ngắn sũng nước của cô, nhíu nhíu mày, sau đó mổ nhẹ lên môi cô một cái, đứng dậy lấy máy sấy, kéo cô ngồi lên, dịu dàng giúp cô sấy tóc, nói, “Nghỉ ngơi đủ rồi thì về Tề gia.” Dù sao hắn không gấp, về phần những người khác có gấp hay không, thì không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

Mặc dù trốn khỏi yến hội không gây ra tiếng động lớn, nhưng hai người vẫn luôn không rảnh rỗi, cho nên lúc này Tề Bảo Bảo quả thật có chút mệt rã rời, dứt khoát dịch vào gần hắn, giơ tay ôm hông hắn, đầu đặt trên vai hắn bắt đầu ngủ.

Đáy mắt Tề Tu lộ ra ý cười, động tác trong tay càng thêm dịu dàng.

Trên lầu hai người ôm nhau ngủ, dưới lầu ba người lại đang nghiêm túc thảo luận với nguy cơ sắp sửa phải đối mặt.

Cổ Ngạn cau mày nói, "Nếu không thì mình cũng đi?" Mặc dù biết bản lĩnh của môn chủ, nhưng Thiên Mị không phải cũng bị tính kế rồi đó sao? Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là Thiên Mị không có chuẩn bị, nhưng cũng đã chứng minh kẻ ẩn trong bóng tối không đơn giản, ai biết có thể đã theo dõi môn chủ rồi hay không?

Tề Hiền lắc đầu nói, "Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng quá bất lợi, hiện giờ thiếu gia có ý định che giấu thế lực của Diêm Môn, chính là không muốn bộc lộ hoàn toàn bản thân, lại không thấy rõ ngọn nguồn của đối phương.”

“Mình đi không nhất định sẽ bại lộ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Cổ Ngạn rõ ràng đã bỏ chủ ý rồi, rõ là bởi vì cái chết của Thiên Mị, bọn họ cũng không dám khinh thị thế lực còn chưa tỏ ẩn náu trong tối.

Hai người thảo luận hết sức nghiêm túc, còn Nam Cung Diệu thì lại nằm trên ghế sa lon giả chết, giống như căn bản không nghe thấy đối thoại của hai người, một bộ dạng chuyện không liên quan tới mình.

Cổ Ngạn một cước đạp tới, lạnh lùng nói, "Nam Cung Diệu, không chết thì nói gì đi chứ!"

Nam Cung Diệu chuyển động con ngươi liếc hắn một cái, lại liếc Tề Hiền một cái, lười biếng nói, “Mình là không thể đi, dù sao mình đường đường chính chính là dân làm ăn. Cậu cũng không thể đi, đừng nghĩ mình sẽ giúp cậu trông chừng Diêm Môn. Về phần Tề Hiền, cậu là hộ vệ của Tề Tu, đương nhiên là hắn ở đâu, cậu ở đó rồi.”



Cổ Ngạn đen mặt bảo, “Cậu đã quyết định hết rồi, còn gọi mình về làm gì?”

"Ách..." Nam Cung Diệu trừng mắt nhìn, đột nhiên vỗ trán một cái, ngồi dậy, ngượng ngùng nói, “Mình quên nói mất, mình muốn cậu chuẩn bị ít vũ khí, Tề Tu khẳng định phải dùng tới..."

“Vụt . . .” Chủy thủ lóe hàn quang lại lần nữa lướt qua gò má y cắm phập vào chỗ dựa lưng trên sô pha, Cổ Ngạn tức giận nói, "Chỉ chút chuyện như vậy phải kêu mình đích thân chạy về sao?"

Nam Cung Diệu trầm mặc không nói, chân mày cau lại, Tề Hiền nhìn biểu tình giãy dụa của y, hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Nam Cung Diệu đột nhiên oa oa hét lớn, "Người ta muốn đi nha! Vì sao mỗi lần đều là đám các người chạy ra ngoài chơi, còn mình phải ở lại trông chừng cái công ty rách kia, công bằng không?” Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm hai người, oán khí đầy mặt.

Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau, song song không nói gì, không muốn để ý tới y.

Nam Cung Diệu nhảy dựng lên, "Hai người các cậu nói gì đi chứ! Có công bằng không? Một chút cũng không công bằng, lần này hai người các cậu đều lưu lại cho mình, mình đi!”

Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau lần nữa, sau đó Cổ Ngạn yên lặng đứng dậy, giơ tay túm lấy cổ áo Nam Cung Diệu kéo y ra cửa.

"Này... Cổ Ngạn, cậu làm gì đó? Lần này nói cái gì mình cũng phải đi!" Nam Cung Diệu liều mạng đeo bám không chịu đi, y đã nghĩ xong rồi, cùng lắm là tạm thời che đi gương mặt tuấn tú của y là ổn thôi!

Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, khinh thường nói, “Cậu tham gia náo nhiệt làm gì, vẫn là làm gian thương của cậu đi! Những chuyện khác, cậu không thích hợp!"

Nam Cung Diệu trầm mặc, sau trầm mặc là bạo phát, “Cậu đây là khinh người!” Đảo mắt nhìn về phía Tề Hiền chuẩn bị tìm chi viện, nhưng Tề Hiền nhìn trời ngắm đất, chỉ không nhìn y.

Nam Cung Diệu phẫn nộ, “Tề Hiền, cậu tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”

Tề Hiền rốt cuộc quay đầu liếc y một cái, lạnh nhạt nói, “Mình vừa mới cứu gương mặt của cậu đó.” Ngụ ý là, nếu hắn là tiểu nhân căn bản sẽ không cứu y!

“Lẽ nào mình chưa từng cứu cậu sao?” Nam Cung Diệu rống lên, trong lòng tức nghẹn, ít không địch nổi đông mà, ít không địch nổi đông! Hai người này rõ ràng là kết bè khi dễ y!

Tề Tu thoáng suy tư, mở miệng nói, “Để tôi suy nghĩ chút đã.”

Tề Mặc còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, bảo, “Em suy nghĩ kỹ đi.”

Nhìn Tề Mặc xoay người xuống lầu, dứt khoát rời đi, Nam Cung Diệu không khỏi nhíu mày. Tề Mặc trái lại không quá giống Tề Lương, hình như rất bảo vệ Tề Tu.

Cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tề Bảo Bảo bọc áo choàng tắm màu trắng nghiêng người dựa vào khung cửa, tóc vẫn còn nhỏ giọt, nhíu mày ánh mắt mị hoặc lòng người chiếu đến, “Anh định trở lại?” Nếu như không phải có tính toán này, câu trả lời của hắn đã không phải là suy nghĩ một chút.

Nếu cô ả thần bí kia có quan hệ cùng Tề Lương, vậy thì quay về Tề gia có lẽ sẽ phát hiện ra chút manh mối. Tề Bảo Bảo giơ tay vén lọn tóc dính vào trán, động tác lười biếng trêu chọc người khác, mở miệng bảo, “Em quay về cùng anh!”

Tề Hiền mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Nam Cung Diệu lại không sợ chết mở to cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo. Một luồng gió bỗng đập vào mặt khiến y giựt mình tỉnh lại, kinh hoảng vội hiện lên, vỗ vỗ ngực, đang muốn oán giận, cửa phòng lại “cạch” một tiếng đóng lại, Tề Tu và Tề Bảo Bảo sớm đã biến mất.

Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, xoay người nhìn về phía Tề Hiền, căm giận hét, “Thực quá đáng mà, mỗi lần đều là nhằm vào mặt mình!”

Tề Hiền nhàn nhạt quét mắt nhìn y một cái, trên mặt là vẻ nghiêm túc không thay đổi, bảo, "Đó là lỗi của cậu!"

Nói xong, liền xoay người rời đi. Thiếu gia muốn trở về, hắn tự nhiên cũng đi cùng, hắn cần chuẩn bị một chút, hắn không có thân thủ như thiếu gia. Nói đến người hộ vệ như hắn đây thực đúng là danh không xứng thực, căn bản chỉ có thể chạy vặt, trong lòng không khỏi có chút thất bại, lần hành động này hẳn là sẽ rất nguy hiểm đây!

Nghĩ xong liền lắc lắc đầu, hành động mà thiếu gia phải tự mình ra tay, có lần nào không nguy hiểm chứ? Nhưng lần nào thiếu gia cũng đều không cần hắn bảo vệ, điều duy nhất hắn có thể làm chỉ là tận lực không kéo chân thiếu gia mà thôi!

Có điều nếu như gặp phải ít không thể địch đông, hắn vẫn giúp được một tay!

Thần sắc trên mặt Nam Cung Diệu có chút ngưng trọng, nhưng thân phận của y là Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên, một người đường đường là thương nhân, nếu hiện giờ Tề Tu chưa định bại lộ Diêm Môn, thân phận của y cũng không thể bại lộ.

Nhưng y có dự cảm lần này tuyệt đối không phải là chuyện tốt, lão già Tề Lương kia tâm cơ vốn sâu nặng, ai biết được ông ta có bất ngờ ra tay với Tề Tu hay không, huyết mạch mất cũng có thể có biện pháp sửa chữa sao? Cho dù là thực, vậy nhất định cũng là nguy hiểm trùng trùng, mặc dù Ám Dạ Tu La và Huyết Sắc Mị Yêu liên thủ hẳn là không sợ có kẻ tính kế, nhưng để ngừa vạn nhất, chuẩn bị trước bao giờ cũng không sai!

Nghĩ xong liền móc điện thoại di động ra, ấn xuống vài số, thanh âm có chút trầm trọng bảo, "Trở về, lập tức!"



Lại nói hai người đã vào trong phòng một chút cũng không gấp gáp, một chút cũng không lo lắng, thực sự là điển hình hoàng đế không vội thái giám gấp!

Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo cau mày nói, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Giờ hắn mới nhớ tới, trước đó không cẩn thận bị Tề Bảo Bảo lảng sang vấn đề khác, thậm chí sau đó hắn đã quên mất mục đích của mình.

Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, tựa vào trong ngực hắn bật cười, không nghĩ tới hắn vẫn không quên cái vấn đề này nha!

Giơ tay ôm lấy cổ hắn, mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, Tề Bảo Bảo mở miệng nói, “Em yêu anh.” Đã chết qua một lần, cô cần gì phải ngượng ngùng chứ.

Sau một khắc, hai đôi môi dán vào nhau, nụ hôn ôn nhu triền miên khiến bầu không khí tràn đầy ấm áp, ái muội mà lại ngọt ngào.

Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo ngã lên giường, sờ mái tóc ngắn sũng nước của cô, nhíu nhíu mày, sau đó mổ nhẹ lên môi cô một cái, đứng dậy lấy máy sấy, kéo cô ngồi lên, dịu dàng giúp cô sấy tóc, nói, “Nghỉ ngơi đủ rồi thì về Tề gia.” Dù sao hắn không gấp, về phần những người khác có gấp hay không, thì không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.

Mặc dù trốn khỏi yến hội không gây ra tiếng động lớn, nhưng hai người vẫn luôn không rảnh rỗi, cho nên lúc này Tề Bảo Bảo quả thật có chút mệt rã rời, dứt khoát dịch vào gần hắn, giơ tay ôm hông hắn, đầu đặt trên vai hắn bắt đầu ngủ.

Đáy mắt Tề Tu lộ ra ý cười, động tác trong tay càng thêm dịu dàng.

Trên lầu hai người ôm nhau ngủ, dưới lầu ba người lại đang nghiêm túc thảo luận với nguy cơ sắp sửa phải đối mặt.

Cổ Ngạn cau mày nói, "Nếu không thì mình cũng đi?" Mặc dù biết bản lĩnh của môn chủ, nhưng Thiên Mị không phải cũng bị tính kế rồi đó sao? Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là Thiên Mị không có chuẩn bị, nhưng cũng đã chứng minh kẻ ẩn trong bóng tối không đơn giản, ai biết có thể đã theo dõi môn chủ rồi hay không?

Tề Hiền lắc đầu nói, "Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng quá bất lợi, hiện giờ thiếu gia có ý định che giấu thế lực của Diêm Môn, chính là không muốn bộc lộ hoàn toàn bản thân, lại không thấy rõ ngọn nguồn của đối phương.”

“Mình đi không nhất định sẽ bại lộ.” Mặc dù nói như vậy, nhưng Cổ Ngạn rõ ràng đã bỏ chủ ý rồi, rõ là bởi vì cái chết của Thiên Mị, bọn họ cũng không dám khinh thị thế lực còn chưa tỏ ẩn náu trong tối.

Hai người thảo luận hết sức nghiêm túc, còn Nam Cung Diệu thì lại nằm trên ghế sa lon giả chết, giống như căn bản không nghe thấy đối thoại của hai người, một bộ dạng chuyện không liên quan tới mình.

Cổ Ngạn một cước đạp tới, lạnh lùng nói, "Nam Cung Diệu, không chết thì nói gì đi chứ!"

Nam Cung Diệu chuyển động con ngươi liếc hắn một cái, lại liếc Tề Hiền một cái, lười biếng nói, “Mình là không thể đi, dù sao mình đường đường chính chính là dân làm ăn. Cậu cũng không thể đi, đừng nghĩ mình sẽ giúp cậu trông chừng Diêm Môn. Về phần Tề Hiền, cậu là hộ vệ của Tề Tu, đương nhiên là hắn ở đâu, cậu ở đó rồi.”

Cổ Ngạn đen mặt bảo, “Cậu đã quyết định hết rồi, còn gọi mình về làm gì?”

"Ách..." Nam Cung Diệu trừng mắt nhìn, đột nhiên vỗ trán một cái, ngồi dậy, ngượng ngùng nói, “Mình quên nói mất, mình muốn cậu chuẩn bị ít vũ khí, Tề Tu khẳng định phải dùng tới..."

“Vụt . . .” Chủy thủ lóe hàn quang lại lần nữa lướt qua gò má y cắm phập vào chỗ dựa lưng trên sô pha, Cổ Ngạn tức giận nói, "Chỉ chút chuyện như vậy phải kêu mình đích thân chạy về sao?"

Nam Cung Diệu trầm mặc không nói, chân mày cau lại, Tề Hiền nhìn biểu tình giãy dụa của y, hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

Nam Cung Diệu đột nhiên oa oa hét lớn, "Người ta muốn đi nha! Vì sao mỗi lần đều là đám các người chạy ra ngoài chơi, còn mình phải ở lại trông chừng cái công ty rách kia, công bằng không?” Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm hai người, oán khí đầy mặt.

Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau, song song không nói gì, không muốn để ý tới y.

Nam Cung Diệu nhảy dựng lên, "Hai người các cậu nói gì đi chứ! Có công bằng không? Một chút cũng không công bằng, lần này hai người các cậu đều lưu lại cho mình, mình đi!”

Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau lần nữa, sau đó Cổ Ngạn yên lặng đứng dậy, giơ tay túm lấy cổ áo Nam Cung Diệu kéo y ra cửa.

"Này... Cổ Ngạn, cậu làm gì đó? Lần này nói cái gì mình cũng phải đi!" Nam Cung Diệu liều mạng đeo bám không chịu đi, y đã nghĩ xong rồi, cùng lắm là tạm thời che đi gương mặt tuấn tú của y là ổn thôi!

Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, khinh thường nói, “Cậu tham gia náo nhiệt làm gì, vẫn là làm gian thương của cậu đi! Những chuyện khác, cậu không thích hợp!"

Nam Cung Diệu trầm mặc, sau trầm mặc là bạo phát, “Cậu đây là khinh người!” Đảo mắt nhìn về phía Tề Hiền chuẩn bị tìm chi viện, nhưng Tề Hiền nhìn trời ngắm đất, chỉ không nhìn y.

Nam Cung Diệu phẫn nộ, “Tề Hiền, cậu tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”

Tề Hiền rốt cuộc quay đầu liếc y một cái, lạnh nhạt nói, “Mình vừa mới cứu gương mặt của cậu đó.” Ngụ ý là, nếu hắn là tiểu nhân căn bản sẽ không cứu y!

“Lẽ nào mình chưa từng cứu cậu sao?” Nam Cung Diệu rống lên, trong lòng tức nghẹn, ít không địch nổi đông mà, ít không địch nổi đông! Hai người này rõ ràng là kết bè khi dễ y!