Chương 43: Có biện pháp sửa chữa

Nhìn sắc mặt âm trầm của Tề Tu, Tề Bảo Bảo ôm cổ hắn khẽ cười ra tiếng. Nam Cung Diệu này tới cũng quá không đúng lúc rồi!

Thấy cô cười đến vui vẻ, thân thể Tề Tu ép ép xuống, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, trọng lượng trên thân khiến Tề Bảo Bảo hô hấp có chút khó khăn, cảm giác được Tề Tu khác thường, cũng không dám lộn xộn, lo lắng hắn đại phát thú tính.

"Tề Tu..." Nam Cung Diệu tiếp tục ở bên ngoài rống, chân mày bỗng nhíu chặt lại, như nghĩ tới gì đó, trong nháy mắt ngừng lại, sau đó xoay người tiến về phía thư phòng.

Nam Cung Diệu đi vào thư phòng, đóng kín cửa sổ, đem Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu vứt vào trong thư phòng, đóng chặt cửa, mới xoay người đi xuống lầu.

Thấy bên ngoài đã không còn động tĩnh, Tề Tu tiếp tục nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo, chờ cô mở miệng.

Tề Bảo Bảo trừng mắt nhìn, rốt cuộc mở miệng nói, “Cha, con không thở được!"

Tề Tu sắc mặt tối sầm, cúi đầu chặn miệng cô, hô hấp nhân tạo!

Một lát sau, ngẩng đầu, tiếp tục nhìn cô. Tề Bảo Bảo hơi thở dốc, nhìn dáng vẻ kiên trì của Tề Tu, đáy lòng mềm ra, nhếch môi cười nói, “Không phải em đã phong anh làm chánh cung nương nương rồi sao?”

Tề Tu sắc mặt thoáng nhu hòa, mổ lên môi cô một cái, “Nghe không hiểu!"

Tề Bảo Bảo thiếu chút nữa bị sặc, nhìn dáng vẻ đường hoàng đĩnh đạc của hắn, không khỏi liếc mắt, "Nghe không hiểu thì thôi!”

Muốn đứng lên, Tề Tu lại đè lên cô không buông, giơ tay bóp vào hông cô, Tề Bảo Bảo trong nháy mắt mềm nhũn ra, một đôi mắt phượng căm tức nhìn người phía trên.

Tề Tu không mảy may ảnh hưởng, tay đặt bên hông cô nhẹ nhàng nắn bóp, không nhẹ không nặng, mang theo chút ái muội, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Tề Bảo Bảo vẻ mặt vô tội, “Câu hỏi nào?” Chẳng biết tại sao, cô chính là muốn đối nghịch với Tề Tu, đây có tính là hứng thú xấu xa không?

“Quên rồi sao?” Trong mắt Tề Tu xẹt qua một tia nguy hiểm, nhẹ giọng nói, “Em sẽ nhớ ra thôi.”

"Oa oa... Anh làm gì đó? Anh đây là cường bạo!"

Tề Bảo Bảo bộ dạng giống như con gái nhà lành bị người ta khi dễ, đấm đá lung lung người muốn hành hung, thế nhưng đấm đá nhìn như không có quy luật kia, lại mang theo mười phần uy lực.

Thế nhưng sắc lang này cũng không phải người bình thường, Tề Tu tùy tiện tránh né cô tay đấm chân đá, hết lần này tới lần khác vừa đúng tránh được toàn bộ nguy hiểm. Tề Bảo Bảo uốn tới ẹo lui, nhưng thủy chung trốn không thoát kiềm kẹp của hắn.

"Hu hu... Tề Tu, anh khi dễ người ta!"



“Ngoan, tôi là đang yêu em.” Lời này dùng gương mặt không chút biểu tình của Tề Tu nói ra, thực sự có chút buồn cười.

Tề Bảo Bảo cười cũng không được tức cũng không xong, tên đàn ông này quả thực chính là khắc tinh của cô, không ngờ lại ăn cô gắt gao, mặc dù cô không dùng hết toàn lực, nhưng cô biết Tề Tu cũng không dốc hết sức, nhưng cô lại vẫn trốn không thoát!

“Cha, sao cha lại nhẫn tâm đối xử với con gái của người như vậy?” Bảo Bảo lã chã chực khóc nhìn người phía trên, cơ thể từng chút từng chút nhích ra ngoài, một bên nức nở nói, “Nếu để người ta biết chuyện giữa chúng ta, con nhất định sẽ bị vạn người chỉ trỏ, nói không chừng còn phải bị dìm l*иg heo đó! Cha nhẫn tâm sao?”

Ặc, cô cho bây giờ là thời đại nào chứ?

Thân thể đã nhích được một nửa, mắt thấy sắp hết khổ rồi, trọng lượng trên người đột nhiên buông lỏng, Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, sau một khắc bên hông bị siết chặt, cả người cô bị Tề Tu kéo vào trong lòng, sau đó...

“Ai cho anh cởϊ qυầи áo của em?”

“Roẹt . . .” một tiếng, Tề Bảo Bảo triệt để không biết nói gì, cô không cho hắn cởi, cũng không cho hắn xé nha!

Tề Bảo Bảo thoáng trầm mặc, đột nhiên rất nghiêm túc bảo, “Anh phải đền cho em bộ y phục khác.”

Tề Tu nhìn cô, màu mắt đã khôi phục thành màu xanh thẫm, đáy mắt ẩn chứa ôn nhu khó phát giác, “Tôi là của em.” Tiền tài vật ngoài thân, làm sao quan trọng hơn cô? Với hắn mà nói kiếm tiền tuyệt không khó, đừng nói là một bộ y phục, cô muốn một trăm bộ một nghìn bộ cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, chỉ cần là thứ cô muốn, cho dù hắn có hay không có cũng tìm bằng được cho cô!

Tề Bảo Bảo nhíu mày nói, “Không phải anh muốn em mặc quần áo của anh chứ?”

Tề Tu hơi khựng lại, đối với việc cố ý xuyên tạc của cô, mặt không đổi sắc nói, “Nếu em thích, cứ việc mặc!”

Tề Bảo Bảo làm bộ lau khóe mắt, “Thật cảm động . . .” Dứt lời, đột nhiên vòng lên cổ hắn, ngửa đầu hôn lên môi hắn, cơ thể uốn éo ma sát trên người hắn, trong nháy mắt trở nên vô cùng nhiệt tình.

Cơ thể quấn quit, bầu không khí ái muội ngày càng đậm, tiếng thở dốc ồ ồ vang vọng trong gian phòng, dưới lầu vẫn náo nhiệt như cũ, thế nhưng lại bị cánh cửa kia triệt để ngăn cách ở bên ngoài, không mảy may ảnh hưởng đến thế giới bên trong.

Yến hội cuối cùng cũng kết thúc, Tề Mặc tại một góc sô pha tìm được Nam Cung Diệu. Quan hệ giữa Tề Tu và tập đoàn Lăng Thiên y đã biết, nhưng chỉ làm như không rõ, thậm chí còn giúp đỡ lừa gạt Tề Lương.

“Tu đâu?”

Nam Cung Diệu như chết rồi nằm trên ghế sô pha, miễn cưỡng liếc y một cái, bảo, "Ở trong phòng."

Đáy mắt hiện lên một mạt tinh quang, tiếp đó lại giật giật khóe miệng, lộ ra một tia ảo não.



Vốn là muốn nhìn Tề Mặc làm trò hay, nhưng y đột nhiên nghĩ đến, vạn nhất Tề Mặc phát hiện ra Tề Bảo Bảo này không phải là Tề Bảo Bảo thì làm sao?

Phải biết rằng Tề Bảo Bảo đã tự sát tại hôn lễ của hắn, tình cảm đối với hắn ra sao, có thể nghĩ tới. Hiện ở nơi này Tề Bảo Bảo đang cùng Tề Tu thân mật, thời gian ngắn như vậy, đột nhiên di tình biệt luyến, rõ ràng chính là khiến người ta hoài nghi mà! Hơn nữa nghe nói trước kia Tề Bảo Bảo rất sợ Tề Tu!

Ngao ngao ngao... Y là đồ ngốc mà!

Nhìn Tề Mặc đã hướng lên lầu, Nam Cung Diệu vội vàng nhảy dựng lên, xông lên lầu.

Nhìn người xông lên trước như một cơn gió, Tề Mặc hơi nhíu mày, buồn cười lắc đầu. Nam Cung Diệu này thực có chút thú vị, có thể trở thành Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên năng lực tất nhiên là không cần phải nói, nhưng tính tình này thật sự khiến người ta không dám khen tặng!

“Ầm ầm ầm . . .”

Cửa phòng nghênh đón một trận ngược đãi, "Tề Tu, Tề đương gia muốn gặp cậu!” Cung Diệu rống xong liền đứng ở cạnh cửa làm thần giữ cửa, bản thân phạm lỗi tự nhiên phải chịu trách nhiệm, y nhất định phải ngăn Tề Mặc.

Bất quá y hoàn toàn là lo lắng thừa rồi, Tề Mặc căn bản không có ý xông vào. Thấy y chắn ở đó, bên trong cũng không có người mở cửa, liền lẳng lặng đứng ở một bên chờ, không thúc giục, càng không chút hiếu kỳ Tề Tu ở trong phòng làm cái gì.

Nam Cung Diệu trầm tĩnh lại, dựa vào cửa phòng, lại khôi phục thành hình tượng quý công tử ưu nhã, cặp mắt hoa đào mang theo tà khí đánh giá Tề Mặc. Không thể không thừa nhận, Tề Mặc là một nhân vật, Tề gia ở trong tay hắn, một chút cũng không cần lo lắng bị hai gia tộc khác vượt mặt.

Cửa phòng bỗng mở ra, Nam Cung Diệu không chút phòng bị, hướng thẳng về phía sau ngã xuống, nhận mệnh nhắm tịt hai mắt. Y cũng không cho là Tề Tu sẽ cứu y, hiện giờ Tề Mặc lại còn ở đây, y chỉ có thể nhận mệnh té một cái, chỉ mong mặt mày đừng trầy trụa là được!

Vào lúc này, Tề Hiền vừa lúc đi tới, đúng lúc tiện tay cứu y một mạng, Nam Cung Diệu không khỏi cảm động đến rơi nước mắt, "Anh em, cậu đúng là cha mẹ tái sinh của mình!"

Tề Hiền giật giật khóe miệng, thật sự không muốn để ý tới y.

Tề Tu từ trong phòng đi ra, “cạch” một tiếng đóng cửa lại, hỏi, "Chuyện gì?"

Nam Cung Diệu lắc đầu, này thì quá rõ ràng rồi, rõ ràng chính là nói cho người khác biết, trong phòng giấu phụ nữ nha! Huống chi bộ dạng quần áo xốc xếch của Tề Tu, ai nấy đều thấy được trước đó đã làm gì.

Tề Mặc liếc mắt nhìn hắn, không hỏi gì cả, chỉ bảo, “Lão gia tử bảo em quay về Tề gia.”

Tề Tu không nói gì, Tề Lương bảo hắn quay về Tề gia nhất định là có chuyện muốn dùng đến hắn.

Tề Mặc bèn nói tiếp, “Huyết mạch đã mất, lão gia tử có biện pháp sửa chữa.”

Không cần phải nói, biện pháp này cần Tề Tu đi thực thi.