Chương 7

“Em không muốn thấy hắn.”

“Chính là anh cùng anh ấy đã kết hôn, em luôn là muốn gặp hắn.” Nguyễn Từ thực bất đắc dĩ, “Lúc trước không phải đáp ứng rồi sao? Như thế nào lại thay đổi?”

Nguyễn Minh ở trong phòng kêu, cố ý làm Diệp Cảnh Hành nghe thấy: “Anh xem bộ dáng hắn kìa, đối với anh hờ hững, bộ dạng giống như anh thiếu hắn 800 vạn.”

Nguyễn Từ nghĩ kì thực nay là ngày hắn đối tốt với cậu nhất trong nửa tháng nay.

“A Minh, anh biết em đau lòng anh, chính là em cũng ngẫm lại, nếu em vẫn luôn cùng anh ấy đối địch, đem quan hệ làm đến thực cương, sẽ làm anh rất khó xử.” Nguyễn Từ dựa vào cửa, đè nặng thanh âm hướng bên trong nói: “Anh thích anh ấy bao nhiêu, em đều biết mà.”

Sau một lúc lâu, cửa bỗng nhiên mở ra, Nguyễn Minh một đầu lộn xộn tóc quăn, hướng Nguyễn Từ căm giận bất bình mà hừ một tiếng.

Nguyễn Từ duỗi tay đem cổ áo sơ mi Nguyễn Minh bẻ ra, “Bao lớn rồi còn ở trên giường lăn lộn, đợi lát nữa cởi ra anh giúp em ủi một chút.”

Nghe thấy câu quen thuộc, Nguyễn Minh vui vẻ một ít, bất quá vẫn là bỉu môi nói: “Mệt cho anh còn nhớ rõ, em còn tưởng rằng anh sớm đã quên em, đầu óc đều là nam nhân của anh, anh về sau đừng ở trước mặt em nhắc đến hắn.”

Nói là nói như vậy, hắn vẫn ngoan ngoãn đem áo sơmi cởi ra, thay áo ngủ.

Nguyễn Từ nhận sơmi của Nguyễn Minh, xoa nhẹ một phen, “Gọi anh, không lớn không nhỏ.”

“Hừ, anh? Anh hiện tại cũng không phải là anh trai em,” Nguyễn Minh âm dương quái khí nói: “Ngài hiện tại là Diệp phu nhân, có phải hay không?”

Nguyễn Minh vốn dĩ chỉ là châm chọc Nguyễn Từ một phen, kết quả vừa quay đầu nhìn Nguyễn Từ đứng tại chỗ sững sờ, hắn tới gần xem, chỉ thấy Nguyễn Từ ôm áo sơmi, cắn môi, lỗ tai đỏ bừng.

“Anh, anh, anh có thể hay không có chút tiền đồ?!” Nguyễn Minh hận sắt không thành thép, khí cộp cộp cộp đi xuống lầu.

Nguyễn Minh đến dưới lầu, cha mẹ còn có Diệp Cảnh Hành ngồi ở trên bàn cơm nói chuyện, chén đũa không có động, đều đang đợi hắn, Nguyễn Thế Kiệt sắc mặt đã không phải thực tốt, ông cảm thấy con trai út tùy hứng ném mặt mũi ông đi.

Nguyễn Minh luôn luôn sợ hãi Nguyễn Thế Kiệt, đành phải ngoan ngoãn mà ngồi xuống, nhưng hoàn toàn đem Diệp Cảnh Hành đối diện trở thành người vô hình, Diệp Cảnh Hành cũng lười cùng trẻ con trí khí, tuy nói ghét nhau như chó với mèo, nhưng trước mặt Nguyễn Thế Kiệt cùng Tiêu Mẫn, hai người vẫn là kiệt lực bảo trì bình thường hài hòa.

Trừ bỏ Nguyễn Minh thổi râu trừng mắt, một bữa cơm còn tính hòa khí mà kết thúc. Nhưng Diệp Cảnh Hành lại có chút vị như nhai sáp, người Nguyễn gia khá tốt, không có người vênh váo tự đắc mà đem tiền tài giao dịch treo ở bên miệng ngày trước, kỳ thật ngay cả Nguyễn Minh, cũng chỉ không thích hắn lạnh nhạt với Nguyễn Từ, cũng không có khinh thường hắn.



Nhưng hắn vẫn là không thoải mái, từ lúc bước vào cửa nhà Nguyễn gia kia, hắn liền cảm thấy trên cổ gông xiềng trở nên thực nặng làm hắn không dám ngẩng đầu.

“Về sau liền thường tới, A Từ từ nhỏ đến lớn đều như thế nào không rời nhà quá xa, hiện tại lập tức dọn đi xa như vậy nên mẹ có chút nhớ” Tiêu Mẫn sai bảo mẫu đem quần áo với giày bà mua cho Nguyễn Từ thu xếp lại, đem tới cốp xe Diệp Cảnh Hành, đứng ở cửa đối Diệp Cảnh Hành dặn dò vài câu.

“Cùng A Từ ở chung thế nào?”

“Còn tốt ạ.” Diệp Cảnh Hành đáp, trong lòng lại nghĩ, hắn cùng Nguyễn Từ căn bản cũng không tính là ở chung.

Tiêu Mẫn lại hỏi: “A Từ có tính chướng ngại dao động cảm xúc, chuyện này con biết không?”

Diệp Cảnh Hành không trả lời, tầm mắt nâng đến trên mặt Tiêu Mẫn, bà giống như đang nói một chuyện trong nhà thường thường vô kỳ, bà cùng Nguyễn Từ rõ ràng gạt chính mình sự việc lớn như vậy, lại nói vân đạm phong khinh, thậm chí làm Diệp Cảnh Hành hoài nghi chính mình có phải hay không có chút bụng dạ hẹp hòi.

Nhưng Nguyễn Từ bị bệnh thực rõ ràng, chỉ cần nghỉ ngơi cùng cậu nửa giờ là có thể nhận ra, cậu mang theo một loại gần như lạnh nhạt bình tĩnh.

Liền tính lúc trước cậu nói “Em thích anh” cũng là như thế này.

Chẳng phân biệt trường hợp bình tĩnh, liền có vẻ rất quái dị, gia nhân này thật sự đem vấn đề nghiêm trọng như vậy xem như râu ria sao?

“Lúc trước không nói cho con, một là sợ con bởi vậy càng chán ghét A Từ, hai là bởi vì bọn mẹ đều là người nhà của nó, bọn mẹ yêu nó, nó cũng thực ngoan, cho nên bọn mẹ chưa bao giờ cảm thấy này xem như cái gì tật xấu, nhiều nhất là một cái khuyết điểm nhỏ.”

“Con hiểu”

“Mẹ muốn không phải con hiểu,” Tiêu Mẫn lắc đầu, “Mà là tiếp thu, hoặc là nói là hoàn toàn bao dung, mẹ muốn con đối đãi với A Từ giống như cả nhà giống nhau, không có bất luận khúc mắc gì, càng sẽ không ghét bỏ.”

“Nguyễn phu nhân, ngài yêu cầu không khỏi cũng quá nhiều.”

“Chính là con không cảm thấy con hiện tại được lợi nhiều, so với A Từ được đến nhiều sao? Sự nghiệp của con sắp bắt đầu, hết thảy đều thực thuận lợi, nhưng A Từ được cái gì đây? Mỗi ngày trên giường vẫn là con nói lời lạnh nhạt? A Từ sẽ không trách con, nhưng bọn mẹ nhìn đau lòng. Kỳ thật nếu con có tâm, liền sẽ phát hiện A Từ là thực mẫn cảm, von hỉ nộ ái ố nó đều có thể cảm nhận, nó chỉ là so với người bình thường cảm xúc dao động thiếu một ít, vui vẻ khổ sở đều hơi túng lướt qua, nhưng cũng không thể hiện nó không quan tâm đến cảm xúc người khác, đặc biệt là nó để ý con, con nhăn một chút mi hắn đều sẽ để ở trong lòng.”

Diệp Cảnh Hành trầm mặc, hắn không biết nên trả lời như thế nào.

“Con…”



“Cảnh Hành, nếu con lúc đã quyết định, cũng kết hôn, có được tất có mất, con cũng không cần kháng cự như vậy, thử hiểu biết nhiều về A Từ, không cần đem cuộc đời con và nó đều chậm trễ.”

Diệp Cảnh Hành ánh mắt thâm trầm mà nhìn Nguyễn Từ, nghĩ đến Tiêu Mẫn nói, lại nghĩ đến khung cảnh nửa tháng nay, trong lòng có điểm hụt hẫng, Nguyễn Từ bị hắn nhìn có chút đỏ mặt, xoay người đi chào Tiêu Mẫn.

Lúc chuẩn bị lên xe, Diệp Cảnh Hành bỗng nhiên đối với Tiêu Mẫn nói: “Ngài nói con nhớ kỹ.”

Tiêu Mẫn cười gật đầu, ôn nhu mà sờ sờ đầu tóc Nguyễn Từ, đem cậu hướng Diệp Cảnh Hành đẩy, Diệp Cảnh Hành thuận thế mở giúp cửa xe cho Nguyễn Từ, Tiêu Mẫn thực vui mừng, nói: “Vậy là tốt rồi, lái xe cẩn thận.”

Trên đường Nguyễn Từ không nhịn xuống được, hỏi Diệp Cảnh Hành: “Mẹ nói gì đó?”

“Không có gì.”

“Bọn họ nếu đối với anh nói gì đó, anh không cần để ở trong lòng, anh như vậy… như vậy liền rất tốt, ta thực đã thấy đủ.”

Diệp Cảnh Hành nắm tay lái tay thành một đống, ở dư quang của hắn, Nguyễn Từ mười ngón tay gắt gao bấm vào nhau, biểu hiện chỉ loại trừ có bộ dạng bất an.

Nhưng hắn thật sự không biết nên nói cái gì để đánh vỡ không khí xấu hổ trong xe, chỉ nói: “Không có việc gì, mẹ chưa nói cái gì.”

“Nga,” Nguyễn Từ đối Diệp Cảnh Hành tin tưởng thật sự, Diệp Cảnh Hành nói không có chính là không có, cậu lại hỏi: “Cảnh Hành, công ty anh hiện tại có cái gì yêu cầu hỗ trợ sao?”

“Không có.”

Diệp Cảnh Hành không phải cố ý không cho Nguyễn Từ mặt mũi, chỉ là hắn cảm thấy Nguyễn Từ xác thật cũng không giúp được gì, rốt cuộc cậu trường học đều đãi không được, sao có thể đi công ty hắn?

Nguyễn Từ lên tiếng, tỏ vẻ hắn đã biết.

Hai người trở về nhà, Thư Linh cùng Diệp Minh Hà còn chưa có trở về, Diệp Cảnh Hành đi tắm trước rồi lại đi thư phòng đem công việc ban ngày còn lại làm xong, ra tới Nguyễn Từ đã đem sô pha giường của hắn sắp xếp lại, Nguyễn Từ ngủ ở trên giường ban đầu của hắn, đang xem thư, nghe được tiếng Diệp Cảnh Hành tiến vào, trộm ngẩng đầu liếc mắt một cái, vừa lúc bị Diệp Cảnh Hành bắt gặp, Diệp Cảnh Hành dù bận vẫn ung dung mà nhìn cậu, Nguyễn Từ đành phải dúi đầu vào trong sách, làm bộ cái gì cũng không phát sinh.

Dưới ánh đèn, Nguyễn Từ thường xuyên mặc áo ngủ màu xám, cả người nhu hòa, giống một con mèo an tĩnh lười biếng.

Diệp Cảnh Hành cảm thấy hình ảnh này giống một cọng lông vũ, nhẹ nhàng lay động tâm hắn, lần đầu tiên bắt đầu sinh ra cảm giác với hôn nhân.