Chương 8

Số 22 quốc lộ 1 tại tầng 8 trụ sở chính, đèn công ty trắng đêm chưa tắt, Diệp Cảnh Hành cùng Khương Triều Phong ở bên trong cùng 12 nhân viên kĩ thuật giống một đám môtơ không ngừng chuyển động mà công tác, biên soạn số liệu, trình tự thí nghiệm, sửa chữa lỗi sai … Công ty đã thành lập, hiện tại quan trọng nhất chính là ra mắt một sản phẩm thành công.

Tất cả mọi người vì cái mục tiêu này mà nỗ lực.

Diệp Cảnh Hành hai ngày đều không có về nhà, hắn ở trong văn phòng đặt một giường nhỏ, đồ vệ sinh cần dùng cũng chuẩn bị, cả ngày liền chui đầu vào phòng thí nghiệm không ra, Đào Văn Trạch xem hắn vất vả, mỗi ngày liền tới sớm bồi hắn.

Hôm nay Đào Văn Trạch mới vừa cùng một nhà đầu tư nói chuyện điện thoại xong, lúc ra văn phòng, nhìn thấy trước cửa bảo an vội vội vàng vàng chạy tới.

“Làm sao vậy?”

“Đào giám đốc, bên ngoài có người muốn gặp Diệp tổng.”

“Ai?”

“Ngài ấy nói tên Nguyễn Từ.”

Đào Văn Trạch trong lòng chấn động, hắn quay đầu lại nhìn cửa phòng thí nghiệm đóng chặt nói: “Diệp tổng hiện tại đang vội, về sau không có gì quan trọng không cần đi quấy rầy anh ấy, còn có, nếu là có người tới tìm Diệp tổng, cậu liền tới nói tôi trước.”

“Được.”

Đào Văn Trạch buông di động đi ra cửa công ty, nhìn Nguyễn Từ ngồi nghiêm chỉnh ở phòng tiếp khách, áo sơ mi cotton tay ngắn màu trắng gạo còn có quần dài màu trắng gạo, cùng lần trước thấy hắn ăn mặc không sai biệt lắm.

Mộc mạc đến nhạt nhẽo.

“Nguyễn tiên sinh,” Đào Văn Trạch đi tới, “Cảnh Hành ở phòng thí nghiệm đang bận, không rảnh ra tới, ngài có chuyện gì sao? Tôi có thể báo hộ”

Nguyễn Từ thấy có người tới lập tức đứng lên, không nghĩ tới thế nhưng là người nọ gặp mấy ngày hôm trước ở công ty dưới lầu, là đàn em Diệp Cảnh Hành tới, chính là Diệp Cảnh Hành giống như đã quên cùng cậu giới thiệu tên người này, Nguyễn Từ liền hỏi: “Chào cậu, xin hỏi cậu họ gì?”

Đào Văn Trạch có chút xấu hổ, hắn không nghĩ tới Nguyễn Từ không quen biết mình, đành phải lại tự giới thiệu: “Tôi họ Đào, Đào Văn Trạch, hiện tại làm giám đốc, Nguyễn tiên sinh là có việc gấp gì sao?”

“Cũng không có việc gấp, Cảnh Hành hiện tại ở lại công ty, tôi tới đưa anh ấy mấy bộ quần áo để tắm rửa.”

“Như vậy a, tôi đây giúp ngài đưa qua là được rồi.” Đào Văn Trạch duỗi tay muốn lấy túi giấy trên bàn, lại bị Nguyễn Từ ngăn cản.

Nguyễn Từ biểu tình không thay đổi, chỉ là dùng tay ngăn trở hắn lấy mấy cái túi, “Tôi tự đưa cho anh ấy, không cần phiền toái.”

Nụ cười của Đào Văn Trạch đọng lại ở khóe miệng, ánh mắt biến đổi, khách khí mà giải thích nói: “Nguyễn tiên sinh, ngài khả năng không quá hiểu biết Cảnh Hành, tôi và anh ấy biết nhau sáu bảy năm, lúc anh ấy bận không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy.”

“Tôi đây liền ngồi bên này chờ được rồi.”

“Vậy không biết đợi bao lâu, Nguyễn tiên sinh ngài ——” Đào Văn Trạch nói đến một nửa, liền nhìn Nguyễn Từ mang theo một ánh mắt nhìn kĩ hắn, sắc mặt của cậu bình tĩnh, ánh mắt lại lãnh, làm Đào Văn Trạch có một loại cảm giác ở trước mặt Nguyễn Từ đột nhiên liền nói không nổi nữa.



Cậu sẽ hoài nghi sao?

Đào Văn Trạch nhưng thật ra hy vọng cậu sinh ra hoài nghi, Diệp Cảnh Hành sẽ không thích một người bạn đày toan tính.

Đáng tiếc Nguyễn Từ tựa hồ cũng không có, hắn thực mau thu hồi ánh mắt, đem túi giao cho Đào Văn Trạch m, chỉ dặn dò nói: “Nói như vậy, vậy phiền Đào tiên sinh cùng Cảnh Hành nói một chút, anh ấy thay quần áo không cần giặt, tôi sẽ qua tới lấy.”

“Được.”

Nguyễn Từ nói xong không có đi, mà là khắp nơi nhìn nhìn công ty mới của Diệp Cảnh Hành.

Đây là mộng tưởng của Diệp Cảnh Hành, cũng là tâm huyết của hắn, hắn vì công ty không tiếc lấy hạnh phúc chính mình, chấp nhận cuộc hôn nhân làm hắn hít thở không thông, Nguyễn Từ hiện tại rốt cuộc nhìn thấy mộng tưởng của Diệp Cảnh Hành sắp thành hình, trong lòng không giấu nổi chua xót.

Nơi này một bàn một ghế đều là tiền Nguyễn thị mua tới, là mang theo khuất nhục, nhưng Diệp Cảnh Hành tình nguyện ở nơi này, cũng không nghĩ về nhà.

Cậu đi tới cửa, trước sảnh vừa mới sắp xếp, bối cảnh trên tường công ty Dị San sáng lên tự cũng là hôm nay mới trang hoàng.

“Nhãn hiệu đồ định ra rồi sao?” Nguyễn Từ đột nhiên hỏi.

Đào Văn Trạch sửng sốt, phản ứng lại vấn đề Nguyễn Từ, trả lời: “Đã tìm được công ty thiết kế , hẳn là thực mau liền sẽ thiết kế xong.”

Nguyễn Từ gật gật đầu, lại nhìn bối cảnh tường trong chốc lát, sau một lúc lâu mới xoay người cùng Đào Văn Trạch chào hỏi, chuẩn bị ra cửa rời đi, vừa bước ra vài bước lại bị Đào Văn Trạch gọi lại, Đào Văn Trạch từ phía sau chạy chậm ra tới.

“Nguyễn tiên sinh, tôi có một câu muốn cùng ngài nói.”

Nguyễn Từ ý bảo hắn nói, Đào Văn Trạch tiếp tục nói: “Tôi nghe người khác nói ngài … Có một chút vấn đề, ngài đừng nóng giận, tôi không phải ý tứ kia, tôi là cảm thấy không có gì trở ngại, không để ý đều nhìn không ra , chỉ là…… Chỉ là Nguyễn tiên sinh, ngài khả năng không biết, Cảnh Hành thích người cười rộ lên rất đẹp.”

“Cảnh Hành khả năng sẽ không nói, nhưng làm bạn anh ấy, ngài lại là vợ anh ấy, cho nên tôi liền muốn nhắc nhở ngài một chút.”

Nguyễn Từ bỗng nhiên nhớ tới, cậu cùng Diệp Cảnh Hành lần đầu tiên gặp mặt, Diệp Cảnh Hành đem cậu ôm ở trên đùi, đối cậu nói: Bọn họ nói cậu sẽ không cười, cậu cười một chút cho tôi xem?

Cậu cười một chút cho tôi xem?

Nguyễn Từ làm không được, đại khái chính là cười, với hắn mà nói, khóc và cười tới đều không phải dễ dàng.

Nguyễn Từ mặt hình dáng thực nhu hòa, nhưng môi luôn là gắt gao nhấp thành một đường, nếu cố ý mỉm cười, khóe miệng kéo hướng về phía trước, cả khuôn mặt đều banh lên, tựa như đánh axit hyaluronic, mất tự nhiên.

Hắn cực kỳ hâm mộ mà nhìn thoáng qua Đào Văn Trạch, lúc hắn cười sẽ có má lúm đồng tiền, lúc nói chuyện đều sẽ xuất hiện, thoạt nhìn thực đáng yêu, người như vậy nhất định thực làm cho người ta thích đi.

“Tôi đã biết.” Nguyễn Từ nói, sau đó bước chân trầm trọng mà đi ra Dị Sang.

Không gặp được Diệp Cảnh Hành, Nguyễn Từ trong lòng không khỏi có chút cô đơn, cậu ngồi ở trong xe, đột nhiên nhớ tới thuốc ức chế trong nhà sắp dùng hết rồi, bảo tài xế đi bệnh viện một chuyến.



Cậu cùng Diệp Cảnh Hành tin tức tố có độ xứng đôi rất cao, cho dù không có cùng giường, đôi khi Diệp Cảnh Hành dựa vào gần một chút, Nguyễn Từ đều sẽ cảm thấy thân thể nóng lên, cho nên vì tránh cho chính mình xấu mặt ở trước Diệp Cảnh Hành, sau kết hôn, cậu sử dụng thuốc ức chế có hiệu suất cai, không đến một tháng, đợt trước mua trước kết hôn đều sắp dùng hết.

Nhưng chính giờ tan tầm cao điểm, trên đường đông muốn chết, mười mấy phút mới ra khỏi Phú lộ, Nguyễn Từ sợ không kịp cùng Thư Linh ăn cơm chiều, nghĩ nghĩ quyết định chờ lần sau lại đi mua, vẫn là đi tắt về nhà trước.

Về đến nhà , cách cửa lớn nghe thấy bên trong cãi cọ ầm ĩ, Nguyễn Từ cảm thấy kỳ quái, đi vào mới biết được, là Thư Linh ở trong nhà hội tụ gặp mặt.

“Ai nha Diệp thái thái, con dâu bà đã trở lại.” Cậu nghe được hướng nhà ăn có người kêu vậy, ngay sau đó Thư Linh cười trong đám người vây quanh đi ra, một thân sườn xám xanh ngọc phác họa ra dáng người thon thả như cũ, bà hướng Nguyễn Từ vẫy tay, kêu cậu lại đây.

Trong phòng khách mọi người yên tĩnh, tầm mắt tập trung ở cửa trên người Nguyễn Từ, này vẫn là Nguyễn Từ m lần đầu tiên công khai xuất hiện sau kết hôn, những người này cũng là lần đầu thấy Nguyễn đại thiếu gia gần vậy.

Nguyễn Từ nghe lời mà đi đến bên cạnh Thư Linh.

“Tiểu Từ, đây là cường thịnh Khương tổng phu nhân.” Thư Linh kéo cậu đến trước mặt một phu nhân trung niên.

“Chào ngài.” Nguyễn Từ đầu tiên là gật đầu vấn an, lúc nhìn người trước mặt, hai tròng mắt rung mạnh.

Khương thái thái năm nay hơn 40, nhưng mày liễu mắt trong thập phần động lòng người, có thể thấy được phong thái năm đó, cùng người kia trong trí nhớ của Nguyễn Từ có chút trùng hợp.

“Diệp thái thái thực sự có phúc khí.” Khương thái thái nhìn thấy Nguyễn Từ trong lời đồn, thực bị kinh diễm một phen, bà vốn tưởng rằng Nguyễn đại thiếu gia gả thấp hẳn là lớn lên rất khó nhìn, không nghĩ tới lại thanh tú đáng yêu như vậy, bà cảm thấy Nguyễn Từ thực làm cho người ta thích, liền duỗi tay muốn ôm hắn, không nghĩ tới bà mới vừa đυ.ng tới một cánh tay của Nguyễn Từ, Nguyễn Từ đột nhiên lui một bước, thật giống như trên tay Khương thái thái dính vi khuẩn, Khương thái thái sắc mặt lập tức đỏ lên.

Nguyễn Từ là bỗng nhiên trốn, Thư Linh đều không có phản ứng lại, ly rượu vang đỏ ly trong tay bị cánh tay Nguyễn Từ va chạm, rượu vang đỏ bắn lên váy Thư Linh.

Mọi người nháy mắt kinh hô, đám người hầu vội vàng đi lên lau nhà, một trận hỗn loạn, Thư Linh khó hiểu mà quay đầu lại nhìn Nguyễn Từ, Nguyễn Từ ở một bên cúi đầu, Thư Linh cơ hồ nhìn không tới mặt cậu, chỉ nghe được cậu nhỏ giọng lặp lại xin lỗi: “Mẹ thực xin lỗi, Khương thái thái thực xin lỗi… Thực xin lỗi.”

Thư Linh còn không có mở miệng, Nguyễn Từ liền chạy như bay lên lầu.

Mọi người thấy trường hợp này, không khỏi hai mặt nhìn nhau, người đứng ngừoi ngồi đều bị biến cố bất thình lình làm hoảng sợ, có người nhỏ giọng nói người bên cạnh: “Tôi nghe người ta nói Nguyễn đại thiếu gia tinh thần có điểm xấu, xem ra là thật sự.”

“Thật sự a, khó trách muốn cho không Diệp gia.”

“Thư Linh còn ở trước mặt chúng ta đem con dâu khen thành như vậy, khoe khoang cái gì?”

……

Thư Linh nghe được những lời này đó, trong lòng thực hụt hẫng, bà vốn dĩ mở tiệc hội đem chị em ngày thường quen biết gặp mặt, một là bởi vì lúc trước Hoành Thái lâm vào nguy cơ, bà cố ý tránh né xã giao, cùng chị em trước kia ít lui tới, hai là cũng muốn cho mọi người m thấy, Hoành Thái vẫn là Hoành Thái, Diệp gia vẫn là Diệp gia, tiền cùng độ chú ý vẫn giống nhau cũng không thiếu, bà cũng có thể hô mưa gọi gió mà một lần nữa trở lại vòn xã giao thượng lưu.

Chỉ tiếc bị Nguyễn Từ phá hủy, bà lại lần nữa biến thành trò chê cười.

Nguyễn Từ vọt tới phòng, từ tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ của Diệp Cảnh Hành, đem mặt chôn ở áo ngủ, hung hăng hít một ngụm, Diệp Cảnh Hành mấy ngày không về nhà, tin tức tố của lưu lại đã thực phai nhạt, nhưng Nguyễn Từ không có biện pháp khác, cậu ôm áo ngủ của Diệp Cảnh Hành đi đến trên ban công, đem cửa khoá.

Nguyễn Từ cũng không bài xích người khác đυ.ng vào, chỉ là Khương thái thái rất giống người kia, cậu vốn dĩ cho rằng trong trí nhớ bà đã mơ hồ biến mất, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, những thống khổ kinh hoảng tuyệt vọng lại đều thổi quét mà đến.