Chương 5

“Chuyện này…”

Dương xưởng trưởng biết, đối phương là không tin tưởng Vương Diên Châu.

Ngày sau đó, ông ta đi tới trước mặt vị lãnh đạo họ Trương nói: “Trương lão, vị này là bác sĩ Tiểu Vương, y thuật rất tốt, bằng không cho cậu ấy khám thử xem sao.”

Ông già lắc đầu: “Không cần phiền phức như thế, bệnh này của tôi đã mấy năm rồi, đều đã quen rồi.”

Hiển nhiên ông ta không tin tưởng vào y thuật của Vương Diên Châu…

Chủ yếu tuổi của hắn còn quá nhỏ…

Về phần y thuật tuổi càng lớn thì kinh nghiệm mới càng nhiều.

Bọn họ chưa từng gặp qua bác sĩ mới hai mươi tuổi ở chỗ này bao giờ.

Vương Diên Châu biết rõ điều này.

Nếu đối phương không cho phép lại gần.

Vậy cũng không vấn đề gì.

Không lại gần, cũng không phải không thể xem.

Phần điểm công đức này, hắn nhất định phải có được.

Vương Diên Châu ngay lập tức mở kính thấu thị.

Sau khi quét một vòng.

vương diên lập tức biết nguyên nhân bệnh của ông ta.

Nói cũng khéo, bệnh của vị lãnh đạo này thế mà lại cùng một loại bệnh với Dương xưởng trưởng.

Cũng là vết thương trên chiến trường.

Ở bụng của ông ta có một mảnh đạn rất nhỏ.

Mảnh đạn này chỉ to bằng hạt gạo.

Có điều hơi phức tạp chính là mảnh đạn nho nhỏ này lại vừa cắm ở trên bàng quang của ông ta.

Lúc này mới dẫn đến nguyên nhân thường hay đau bụng.

Hai vị lãnh đạo có địa vị cao, đều có thương tích từ chiến trường, xem ra những người từng tham gia qua chiến trường rất được quốc gia tín nhiệm và chiếu cố, Vương Diên Châu nghĩ trong lòng mà không nói ra.

“Lãnh đạo bệnh tình của ông tôi đã chẩn đoán ra rồi.” Vương Diên Châu thong thả nói một cậu.

Biểu cảm của người có mặt đều không giống nhau.

Dương xưởng trưởng lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

Hai vị cấp dưới đứng bên cạnh lộ ra vẻ mặt không vui vẻ.

Mà Trương lão còn lại, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo nhìn không ra vui hay giận.

Vương Diên Châu cũng không để ý đến ý nghĩ của người khác.

Hắn nhẹ giọng nói về bệnh tình của vị Trương lão này: “Ông vào mấy năm trước, chắc là bị mảnh đạn từ bom nổ văng trúng bung.”

“Tuy rằng lúc đó đã lấy mảnh đạn ra, nhưng vẫn sót lại mấy mảnh nhỏ tàn lưu trong đó.”

“Hiện tại chỉ cần lấy mảnh đạn ra thì có thể giải quyết được căn bệnh mấy năm nay của ông rồi.”

Vương Diên Châu nói xong lời chẩn bệnh của mình.

Hiện trường nhất thời trở nên an tĩnh.

Hai vị cấp dưới đỡ lấy ông ta vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Dương xưởng trưởng thì nhìn Trương lão với vẻ mặt đầy mong chờ, chờ đối phương trả lời.Trương lão có chút nghi hoặc nhìn Vương Diên Châu.

Hai mươi năm trước, mình đúng là bị đạn pháo bắn xuyên qua bụng.

Nhưng chuyện đó diễn ra đã quá lâu rồi.

Tiểu tử này, vừa nhìn thoáng qua đã chẩn đoán ra sao?

Người này chẳng lẽ đã điều tra chính mình sao?

Trương lão nửa híp mắt nhìn Vương Diên Châu, nhìn nửa ngày, cũng không thấy Vương Diên Châu có biểu tình bối rối gì.

Chẳng lẽ mình đã vu oan cho hắn sao?

Trương lão nghi ngờ trong lòng.

Đột nhiên một cơn đau dữ dội ập đến.

Trương lão đau đớn trực tiếp hô lên.

"A..."

Hai thuộc hạ đứng sau lưng ông ta, lập tức lại đi qua trấn an Trương lão.

Một người thuận lưng, một người đổ nước.

Vương Diên Châu lắc đầu.

Sao mà hắn không biết ánh mắt vừa rồi của đối phương là có ý gì.

Đây là xem mình như một đặc vụ.

Bây giờ Vương Diên Châu còn muốn đi luôn nữa là khác.

Làm như lão tử cầu xin chữa bệnh cho ngươi không bằng.

"Ôi... Không được, đau chết đi được, ôi..." Hôm nay bệnh của Trương lão phát tác có vẻ nặng hơn bình thường một chút.

Ngay lập tức, mồ hôi trên trán ông ta bắt đầu túa ra, khuôn mặt của ông ta cũng dần dần biến dạng.

Vương Diên Châu thấy tình hình này, không quan tâm đến sự khinh miệt và nghi ngờ của ông ta đối với mình.

Hắn đi đến bên ông ta và nói: "Nếu ông tin vào tôi, tôi có thể giảm bớt nỗi đau của ông ngay lập tức.”

Vương Diên Châu nhàn nhạt mở miệng, đổi tất cả ngài thành ông, để biểu đạt bất mãn trong lòng.

Trương lão cũng đành phải gật đầu, thật sự là đau đến không chịu nổi.

Ông ta nặng nề gật gật đầu, ý bảo Vương Diên Châu có thể trị liệu cho ông ta.

Mà trong hai tên thủ hạ phía sau Trương lão, người vẫn luôn rất thối rắm kia, lại nghĩ ra lời ngăn cản.

“Trương lão, cái này không được..."

Tên thủ hạ còn chưa nói hết, đã bị một người khác ở một bên ngăn cản.

"Trước tiên nhìn xem hắn có làm được hay không, chúng ta ở phía sau, nếu có chuyện gì tùy thời có thể ngăn cản." Một người khác cũng không kiêng dè, trực tiếp mở miệng nói.

Con bà nó, thật muốn trực tiếp chạy lấy người... Trong lòng Vương Diên Châu hơi giận.

Nhưng hắn vẫn nhịn xuống, dù sao người này cũng là một lão nhân từng xông pha chiến trường, vẫn đáng để mình chịu chút ủy khuất.

Vương Diên Châu mở rương thuốc mà Dương xưởng trưởng giúp hắn mang theo ra, lấy một cây ngân châm từ bên trong ra.

Và sau đó...

Nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên bụng Trương lão gia, sau đó mở ra con ngươi trong suốt, nhẹ nhàng cắm cây kim bạc vào bụng đối phương.

Vào thời điểm mảnh đạn được gắp ra, Trương lão ngẩng đầu lên trời, hét lên trong đau đớn.

"A..."

Hai thuộc hạ đứng phía sau Trương lão, thấy tình cảnh này, trực tiếp ra tay ấn Vương Diên Châu lên tường.

"Anh đã làm gì với Trương lão?"

"Nói cho tôi biết, anh có phải là mật vụ không?"

Hai người giữ chặt Vương Diên Châu rồi tra hỏi hắn.

Vương Diên Châu nửa mặt đều bị đè trên tường, nói chuyện cũng không rõ ràng lắm: "Các anh buông tôi ra, tôi đang chữa bệnh cho ông ta, các anh đừng quấy rối có được không?”

Vương Diên Châu hiện tại sắp nổ tung.

Tất cả những người này đang làm gì?

“Chỉ có anh đến khám bệnh, tôi xem ra anh đến đây để hại Trương lão.” Người đàn ông vốn không vừa lòng với Vương Diên Châu lại cười lạnh một tiếng.

Ngay sau đó…

Trương lão vốn đau đớn hô to một tiếng, đột nhiên cảm giác bụng mình không đau nữa.