Chương 31

Vương Diên Châu kéo Hà Vũ Trụ chạy như bay ra ngoài.

Thậm chí không để người ta có thời gian mặc quần áo và đi giày.

Cứ như vậy, Hà Vũ Trụ với đôi chân trần, bị Vương Diên Châu dùng sức gấp đôi người thường kéo đến cửa nhà bếp của Giả Trương Thị.

Vừa đến nơi, Hà Vũ Trụ đã nhìn thấy Đại phu nhân ngất xỉu ở cửa.

Nhưng mà anh ta chưa bước qua cửa đã thấy Đại gia và Giả Trương Thị đang vội vàng mặc quần áo.

Đại gia còn đang tìm quần áo để mặc.

Lúc Hà Vũ Trụ nhìn thấy cảnh này, anh ta cảm thấy có hơi bối rối.

“Đại gia, thím Giả, hai người đang làm gì vậy?” Trên đầu Hà Vũ Trụ nhảy ra một đống dấu chấm hỏi lớn...

Mối quan hệ nɠɵạı ŧìиɧ vụиɠ ŧяộʍ bất ngờ bị phát hiện khiến cả hai dường như không biết phải làm sao.

Đại gia là người đầu tiên phản ứng lại, ông ta lúng túng làm một cử chỉ im lặng với Hà Vũ Trụ.

“Suỵt! Trước tiên cứu Đại phu nhân đã...”

Lúc này, Hà Vũ Trụ nhìn thấy sự hoảng loạn của hai người, sau đó lại nhìn đống hỗn độn xung quanh mình và Giả Trương Thị đang vội vã mặc quần áo ở đó.

Cho dù anh ta ngu ngốc đến đâu, anh ta cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra ở đây.

Anh ta âm thầm chửi “mẹ kiếp” trong lòng.

Đối phương là Giả Trương Thị đó, Đại gia làm sao mà xuống tay được vậy.

Hà Vũ Trụ đỡ Đại phu nhân đứng dậy.

Bây giờ là khoảng năm giờ sáng.

Đã có vài gia đình bắt đầu thức dậy mở cửa.

“Cậu Trụ, đi mau, đỡ Đại phu nhân trở về trước đã.” Nghe được tiếng động Đại gia hoảng loạn nói.

Bây giờ không ai có thể giúp được ông ta, ông ta còn có thể đứng được đều dựa vào ý chí chống đỡ.

Một người đàn bà ở góa hơn mười năm, trong đêm tối lại giở trò câu dẫn Đại gia.

Bà ta đúng là một kẻ tham lam tàn nhẫn.

Mặc dù Hà Vũ Trụ biết rằng hai người họ đã làm điều gì đó cực kỳ ngu ngốc.

Nhưng hiện tại Đại phu nhân đã ngất đi, cứu người vẫn là quan trọng nhất.

Hà Vũ Trụ đỡ Đại phu nhân lên, đặt bà ta nằm lên lưng mình sau đó rời khỏi phòng bếp.

Sau khi Hà Vũ Trụ rời đi, anh ta nhìn xung quanh.

Vương Diên Châu đi đâu mất rồi?

Anh ta không phải là bác sĩ sao? Tại sao lúc cần thì anh ta lại biến mất vậy trời, Hà Vũ Trụ phàn nàn trong lòng.

Sau khi Hà Vũ Trụ cõng Đại phu nhân đi, Đại gia cũng run rẩy bước ra khỏi phòng bếp.

Dìu Đại phu nhân men theo bức tường đi tới.

Lúc này, gia đình Nhị gia từ trong sân đi ra.

Khi nhìn thấy Đại gia đi lại khó khăn, ông ta lập tức bước tới và đỡ lấy gã.

“Anh Dịch, anh làm sao vậy?” Nhị gia nghiêm túc hỏi.

“Không sao, tôi vấp ngã thôi.” Đại gia không chút xấu hổ đáp.

Nhị gia cũng không nghĩ nhiều, quan trọng nhất là ai sẽ nghĩ theo hướng đó chứ?

Ngay khi Nhị gia đang hỗ trợ Đại gia đi lại.

Giả Trương Thị cũng từ trong bếp đi ra.

Lúc này mặt Giả Trương Thị đỏ ửng.

Trong như một vùng đất khô cằn hơn chục năm nay bỗng dưng bị ai đó tưới nước dữ dội.

Trở nên tươi tốt hơn.

Giả Trương Thị xấu hổ không nói gì, lấy tay che mặt chạy một mạch về phòng.

Ngay khi Giả Trương Thị trở về nhà, bà ta lập tức nhìn thấy Giả Đông Húc đang nằm khóc trên giường.

“Con trai! Con sao thế?” Giả Trương Thị lo lắng hỏi.

Gã có thể nói là bị Tần Hoài Như hại thành cái dạng này sao?

Sau cùng thì, Giả Đông Húc không có gan để nói điều đó.

“Mẹ đừng hỏi nữa, mau đưa con đi bệnh viện đi.” Giả Đông Húc đau hết cả người, thanh âm run rẩy nói.

“Được, được, được, con đợi một chút, mẹ gọi người tới ngay.” Giả Trương Thị lập tức lại đi ra ngoài.

Nói về việc nhờ ai đó giúp đỡ, người đầu tiên mà Giả Trương Thị nghĩ đến là Hà Vũ Trụ.

Tên đàn ông này vừa ngốc vừa dễ dụ, chỉ cần hứa sau này giới thiệu vợ cho tên đó, hắn có thể chạy còn nhanh hơn chó.

Ngay khi Giả Trương Thị bước ra khỏi cửa, bà ta đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và co rúm người lại.

“Tần Hoài Như, đi gọi Trụ Ngốc tới hỗ trợ.” Giả Trương Thị lập tức quay sang gọi Tần Hoài Như.

Bà ta chợt nhớ tới vừa nãy chuyện giữa bà ta và Đại gia hình như bị Đại phu nhân nhìn thấy.

Bây giờ bà ta không thể tùy tiện ra ngoài.

Khi ai đó hỏi tới, bà ta chỉ cần chết sống chối bỏ không nhận là được.

Chỉ cần bà ta nói rằng bà ta chưa bao giờ ra ngoài, những người này không thể làm gì bà ta được.

Tần Hoài Như vẫn còn đang ngồi ngơ ngác trên ghế, ngay lập tức hoàn hồn khi nghe thấy giọng nói của Giả Trương Thị.

“À vâng! Con lập tức đi ngay.” Tần Hoài Như lập tức đứng dậy và chạy về phía nhà của Hà Vũ Trụ.

“Trụ Ngốc đang ở phòng của Đại gia, mày trực tiếp đến phòng của Đại gia gọi người tới.” Giả Trương Thị từ phía sau hô to.

Tần Hoài Như ra khỏi phòng sau đó đi đến phòng của Đại gia.

Vừa bước tới cửa đã thấy Nhị gia đỡ Đại gia ngồi xuống.

“Đại gia làm sao mà bị thương vậy?” Tần Hoài Như hỏi.

Đại gia lại một lần nữa nói dối rằng ông ta bị ngã.

Tần Hoài Như không quá quan tâm đến Đại gia nữa, cô ta tình cờ nhìn thấy Hà Vũ Trụ từ phòng Đại gia đi ra.

Hà Vũ Trụ chỉ mặc đồ lót, thậm chí còn không đi giày.

“Trụ Ngốc, chú đang làm gì vậy?” Tần Hoài Như ngơ ngác nhìn khung cảnh kỳ lạ tại nhà Đại gia.

“Ôi! Ta cùng Đại phu nhân ngã xuống, Trụ Ngốc đỡ Đại phu nhân về trước.” Đại gia lập tức cắt ngang.

Ông ta sợ Hà Vũ Trụ nói những điều không nên nói.

“Đại phu nhân cũng bị ngã à? Bà ấy không sao chứ?”