Chương 30

"Mẹ kiếp!"

Hình ảnh bực này, ngay cả Vương Diên Châu đứng ở xa xa, cũng đã thốt ra những lời tục tĩu.

Sau khi Đại gia bị Giả Trương Thị nhào đến.

Ông ta muốn chống cự.

Nhưng dường như không có nhiều tác dụng.

Giả Trương Thị này bình thường tham ăn lười làm, nuôi một thân khí lực tốt.

Bà ta trực tiếp kéo Đại gia định chống cự vào trong.

Vương Diên Châu xuyên thấu qua ánh trăng mông lung, nhìn thấy trong mắt Đại gia tràn đầy hoảng sợ.

Thậm chí khi Đại gia muốn mở miệng gọi người.

Giả Trương Thị lại càng che miệng Đại gia.

"Anh lại đây..."

Mặc dù bây giờ Đại gia rất sợ hãi, nhưng khi nghĩ đến Vương Diên Châu vẫn còn ở bên ngoài, trong lòng ông ta cũng an tâm hơn rất nhiều.

Vương Diên Châu này nhất định sẽ kêu người cứu ông ta.

Nhưng mà Đại gia hình như suy nghĩ nhiều.

Vương Diên Châu đứng ở một bên ngáp, hắn trở về phòng ngủ.

Mấu chốt nhất chính là, ngủ rất ngon.

Một đêm có gì đó, một chút buồn nôn, chúng tôi ngắt nó đi.

Ngày hôm sau, Vương Diên Châu dậy rất sớm.

Lúc này trời vẫn chưa sáng.

Phải tầm bốn hoặc năm giờ sáng.

Vương Diên Châu tỉnh lại chuyện đầu tiên, chính là mở ra nhìn mắt xuyên thấu, nhìn tình huống của nhà họ Giả.

Tần Hoài Như sáng nay thức dậy.

Cô ta ngồi ở một bên, ánh mắt có chút sa sút, giống như mình đã làm chuyện gì vô cùng không tốt.

Nhưng mà Giả Đông Húc này là chuyện gì xảy ra?

Có vẻ như bây giờ rất đau đớn.

Hai tay vẫn đặt ở thắt lưng, trong miệng còn không ngừng mắng.

"Chẳng lẽ đêm qua Tần Hoài Như trực tiếp không để ý đến thương thế của Giả Đông Húc, đưa hắn cho..." Vương Diên Châu trong lòng đồng tình một trận, thật sự là quá đáng sợ.

Tầm mắt lại trở lại phòng bếp của Giả Trương Thị.

"Sặc..."

Vương Diên Châu vừa mới dời tầm mắt qua, chỉ liếc mắt một cái.

Có một loại cảm giác cực kỳ ghê tởm truyền đến.

"Này, này, này... Khủng bố như vậy.”

Vương Diên Châu cảm giác Đại gia giống như xảy ra chuyện.

Không được phải thông báo cho người khác, cứu Đại gia ra.

Vương Diên Châu lập tức thay quần áo giày dép, sau đó, ra cửa đi gọi Đại phu nhân.

Vương Diên Châu ra khỏi cửa phòng mình, đi tới nhà Đại phu nhân.

Vẫn là đêm qua, gọi Đại gia bên cửa sổ.

"Đại phu nhân, đại phu nhân, mau dậy đi, Đại gia xảy ra chuyện." Vương Diên Châu ở bên cửa sổ lo lắng hô.

Đại phu nhân nghe Vương Diên Châu nói, Đại gia xảy ra chuyện.

Đại phu nhân thậm chí còn không có thời gian để xỏ giày, trực tiếp làm dép lê ra.

Quần áo cũng mặc vội.

Đại phu nhân vừa đi ra liền lo lắng hỏi: "Duyên Châu, Đại gia của cậu làm sao vậy?”

Vương Diên Châu lôi kéo Đại phu nhân nói: "Đại phu nhân, bà phải chuẩn bị tâm lý cho tốt!”

Nghe được lời của Vương Diên Châu, Đại phu nhân thiếu chút nữa ngã xuống, bà còn tưởng rằng Đại gia bị làm sao.

"Đại phu nhân, Đại phu nhân, bà làm sao vậy." Vương Diên Châu lập tức đỡ lấy Đại phu nhân, hơn nữa còn ấn vào nhân trung của bà ta.

Một lát, chờ Đại phu nhân tốt hơn một chút.

Vương Diên Châu lập tức nói với Đại phu nhân: "Không phải như bà nghĩ, Đại gia không có việc gì, không đúng, Đại gia hẳn là có việc, ai da! Nói không rõ ràng, bà tự mình tới xem đi!”

Vương Diên Châu trực tiếp lôi kéo Đại phu nhân, đi về phía phòng bếp tội lỗi kia.

"Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Thằng nhóc này của cậu có nói rõ không? " Đại phu nhân vừa đi vừa hỏi.

"Tôi không nói sao? Bà nên tự mình xem thì hơn!" Vương Diên Châu không trả lời, cứ như vậy túm lấy Đại phu nhân tiếp tục đi vào phòng bếp.

Đi đến cửa.

Vương Diên Châu lui về phía sau.

Hắn thật sự là không có dũng khí, nhìn hình ảnh bên trong.

Đại phu nhân thấy Vương Diên Châu lui về phía sau.

Bà ta còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Diên Châu.

"Đại phu nhân, bên trong tôi không tiện đi vào." Vương Diên Châu ở phía sau trả lời.

Lời này vừa nói ra, nghi hoặc trong lòng Đại phu nhân càng sâu.

Đại phu nhân đi đến cửa phòng bếp, lại nhìn Vương Diên Châu.

"Bà mau đi vào, Đại gia ở bên trong." Vương Diên Châu nhắc nhở.

Đại phu nhân nghe thấy Đại gia ở bên trong.

Bà ta đẩy cửa nhà bếp ra.

Lúc Đại phu nhân đẩy cửa bếp ra, bà ta ngạc nhiên đến mức không nói nên lời.

Hình ảnh bên trong quá đẹp, cực kỳ đẹp, đẹp đến mức bà ta không thể nói được gì.

Đại phu nhân đứng ở cửa, thẫn thờ nhìn vào bên trong, sau đó mắt bà ta mờ dần và ngất đi.

Vương Diên Châu, người đang đứng từ xa chuẩn bị xem kịch vui bỗng cảm thấy cạn lời.

Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Mẹ nó sức khỏe của Đại phu nhân thật sự quá tệ.

Vừa gặp phải vấn đề quá mức chịu đựng của trái tim, lập tức chịu không nổi mà ngất xỉu.

Nhưng mà ngất kiểu này không gây nguy hiểm đến tính mạng.

Không cần phải để tâm quá nhiều đến nó.

“Không được rồi, phải đi gọi người thôi.”

Vương Diên Châu trợn tròn mắt.

Hắn lập tức nghĩ ngay đến Trụ Ngốc.

Dù sao thì cái tên này vẫn rất tôn trọng Trụ Ngốc.

Ừm! Để Trụ Ngốc đến chiêm ngưỡng kiệt tác một chút cũng tốt.

Hửm? Hình như bức tranh trong bếp vừa chuyển động.

Phải nhanh lên...

Vương Diên Châu không nói một lời phóng thẳng đến nhà của Trụ Ngốc.

Sau đó hắn đá văng cánh cửa.

“Trụ Ngốc, không hay rồi, xảy ra chuyện rồi, Đại phu nhân ngất rồi.” Vương Diên Châu chạy tới đầu giường Hà Vũ Trụ, trực tiếp túm lấy người vừa lắc vừa gọi.

Hà Vũ Trụ, người bị đánh thức bởi tiếng đá cửa, sau khi nghe Vương Diên Châu nói xong vẫn chưa định hình được đã xảy ra cái gì.

Anh ta lập tức đứng dậy chuẩn bị mặc áo khoác.

Tuy nhiên, hiện tại không có thời gian để mặc quần áo.