Chương 25

Vẻ mặt đau khổ của người nông dân này cũng không ngừng giảm bớt.

Tí tách...

Giọt máu mủ cuối cùng chảy xuống theo phần đuôi ngân châm.

Vương Diên Châu lần nữa mở mắt xuyên thấu, kiểm tra một tình hình trong đầu bệnh nhân một chút.

Phát hiện ra rằng máu mủ đã được loại trừ sạch sẽ.

Hắn rút ngân châm ra.

"Bệnh của chú đã chữa khỏi, có thể đứng lên." Vương Diên Châu xử lý đơn giản ngân châm vừa rút ra, sau đó nói với bệnh nhân.

Sau khi người nông dân nghe Vương Diên Châu nói rằng bệnh của ông ta đã được chữa khỏi hoàn toàn.

Hai cha con trực tiếp ôm khóc rống lên.

Trong nháy mắt ngắn ngủi này, ông ta đã trải qua sinh cùng tử, hiện tại chỉ muốn khóc rống một hồi để giải tỏa cảm xúc của mình.

[Đinh, chúc mừng ký chủ, cứu mạng một vị đại thúc nông dân giản dị thiện lương, hệ thống thưởng 2000 điểm công đức, điểm công đức trước mắt là 2187 điểm]

Nghe được âm thanh ban thưởng của hệ thống, Vương Diên Châu hoảng sợ.

Vậy mà lại nhiều như vậy?

Xem ra trị bệnh tùy theo lớn nhỏ, lần này hắn hẳn là tính là cứu người, cho nên phần thưởng càng nhiều điểm công đức.

Vương Diên Châu trong nháy mắt đã có kết luận.

Hai cha con khóc xong.

Người nông dân cười ngốc nghếch đi tới trước mặt Vương Diên Châu, ngượng ngùng nói: "Bác sĩ, phí khám bệnh bao nhiêu tiền?"

Phần lớn số tiền mang trên người ông ta đều dùng để khám ở các bệnh viện lớn.

Bây giờ trên người chỉ còn lại vài đồng.

"Ban nãy nói rồi là 1 đồng." Vương Diên Châu nói.

Người nông dân nghe vậy, nụ cười trên mặt càng đậm: “Có một đồng thì làm được gì, vừa rồi tôi mù, không biết người anh em là bác sĩ có năng lực như vậy, nên ôm tâm lý muốn chết đi.”

Người nông dân này cũng thành thật, nói ra hết những lời trong lòng.

"Tôi nói một đồng là một đồng, hơn nữa tôi cũng không dùng bao nhiêu dụng cụ chữa trị." Vương Diên Châu kiên trì nói.

Cuối cùng hai cha con này không thể cản được sự kiên trì của Vương Diên Châu, trả một đồng tiền khám bệnh.

"Tôi kê cho chú một bài thuốc đông y, chú cầm chút thuốc đông y uống, lại mua chút thuốc tây Amoxicillin, một tuần sau nhớ lại tới tái khám! À đúng rồi, có thể một tuần nữa tôi sẽ không tới đây, tôi sẽ cho chú địa chỉ, chú tới đơn vị chúng tôi để tái khám tiếp.”

Hai cha con nhận đơn thuốc do Vương Diên Châu kê, cúi đầu cảm ơn.

Cô gái nhỏ cúi đầu sau khi ngẩng đầu nhìn Vương Diên Châu, trong mắt hiện lên hoa đào.

Quần chúng vây xem một bên, nhìn thấy Vương Diên Châu thật sự chữa khỏi cho người này, hơn nữa chỉ thu một đồng tiền khám bệnh.

Lúc này cũng đã có người chạy tới, muốn mời Vương Diên Châu cho xem hắn ta một chút.

Có một số người, thậm chí muốn chen ngang, suýt nữa đánh nhau.

Nữ bác sĩ ở một bên ngơ ngác nhìn Vương Diên Châu.

Hiện tại trong lòng cô ấy có cái nhìn rất cao đối với Vương Diên Châu.

Đây là một bác sĩ, hành y tế thế, coi tiền bạc như đất nấm, cô ấy không bằng đối phương.

Nữ bác sĩ cúi đầu, có hơi hổ thẹn không dám đối mặt với Vương Diên Châu.

Cô ấy cúi đầu ở đó, yên lặng nhìn Vương Diên Châu đang khám bệnh cho những người qua đường này.

"Cậu có sỏi tiết niệu, cái này tương đối phiền toái, nhưng cũng không tệ lắm, tôi kê cho cậu thuốc phá sỏi, cậu uống trước đi, một tuần không có hiệu quả, thì đến đơn vị tìm tôi, tôi điều trị cho cậu."

"Cảm ơn bác sĩ! Chi phí khám chữa bệnh này là bao nhiêu.”

"Nếu không điều trị chỉ đi khám bệnh thì không thu phí khám bệnh."



"Cậu đây là loét dạ dày, vấn đề cũng không lớn..."

Sáng hôm sau, Vương Diên Châu chẩn đoán tổng cộng cho hơn 100 bệnh nhân.

Trong đó cũng có bệnh nan y, Vương Diên Châu cũng không có cách nào.

Hắn cũng chỉ có thể kê đơn thuốc trì hoãn bệnh tình.

Cũng có một số người phải làm đại phẫu, hắn đem bệnh tình của bệnh nhân nói ra, để cho đối phương đi bệnh viện đối diện làm phẫu thuật điều trị.

Tóm lại chính là hắn có thể trị thì sẽ tận lực điều trị.

Không thể chữa được, sẽ đưa đến bệnh viện đối diện.

Đồng thời có hơn hai mươi bệnh nhân cần tái khám, hắn để lại thông tin trung tâm y tế của nhà máy cán thép cho những người này.

Hắn không có khả năng bày sạp ở chỗ này cả đời.

Trung tâm y tế là căn cứ của hắn.

Có người hỏi, tại sao hắn không tự mình mở bệnh viện.

Hắn cũng đã nghĩ về câu hỏi này, nhưng cuối cùng hắn trực tiếp bác bỏ nó.

Không ngoài dự đoán.

Một thời gian ngắn nữa.

Chính là thời điểm tối tăm.

Bất kỳ đầu cơ tích trữ đều sẽ bị trừng phạt.

Chỉ có ôm chặt bát cơm vàng này của trung tâm y tế, mới có thể bo bo giữ mình.

Đợi đến khi thời khắc hắc ám chấm dứt, mới là thời khắc hắn thể hiện bản thân..

Khoảng 12 giờ trưa.

Chẩn đoán của bệnh nhân tiếp theo kết thúc.

Vương Diên Châu cũng chuẩn bị trở về.

Vừa rồi vẫn chuyên tâm khám bệnh cho người ta, thế cho nên hắn cũng không phát hiện, nữ bác sĩ kia vẫn còn đang ngơ ngác tại chỗ nhìn mình.

“Cô à, cô còn chưa đi sao?” Vương Diên Châu đứng dậy hỏi nữ bác sĩ.

Nữ bác sĩ thấy Vương Diên Châu đi tới, nói chuyện với mình, mặt cô ấy lại đỏ bừng.

"Xin chào bác sĩ Vương! Tên tôi là Mạc Tiểu Nhiễm, là bác sĩ thực tập của Bệnh viện Nhân Dân số 1, vừa rồi có mạo phạm đến anh, kính xin anh tha thứ.” Mạc Tiểu Nhiễm vô cùng cung kính nhận lỗi với Vương Diên Châu.

Vương Diên Châu đi tới trước mặt Mạc Tiểu Nhiễm, lúc trước cùng đối phương xảy ra chút tranh chấp, cũng chưa kịp nhìn Mạc Tiểu Nhiễm.

Hiện tại rảnh rỗi, đi tới gần, Vương Diên Châu mới chú ý tới.

Mạc Tiểu Nhiễm thật sự rất đẹp mắt.