Chương 17

Hắn nhìn thấy Giả Đông Húc liên tục chạm vào cái xe đạp của mình hết chỗ này đến chỗ kia, trong mắt gã là sự tham lam không hề che giấu.

Khi nhìn thấy Giả Đông Húc, Vương Diên Châu không biết bản thân có bị chủ nhân ban đầu của cơ thể này ảnh hưởng hay không.

Một ngọn lửa vô danh đột nhiên bùng lên dữ dội trong trái tim hắn.

“Đừng có mà dùng bàn tay bẩn thỉu của mày động vào cái xe đạp của tao.” Vương Diên Châu vừa bước ra vừa tức giận hét lên.

Giả Đông Húc nghe thấy ai đó đang mắng mình, gã còn tưởng là ai, đây không phải cái tên Vương Diên Châu bị gã đè ra ma sát trên mặt đất mỗi ngày sao.

Hắn sao có thể chịu đựng được chứ.

“Mày đang gọi ai đó hả cái thằng không ai cần này?” Giả Đông Húc lạnh giọng hỏi.

“Tất nhiên là tao đang gọi cái con quỷ đoản mệnh nhà mày rồi.” Vương Diên Châu không chút khách khí mà trả lời.

“Xem ra là do ngày hôm qua tao đánh mày còn chưa đủ, hôm lại mày còn muốn ăn đòn tiếp.” Giả Đông Húc vừa nói vừa lao về phía Vương Diên Châu.

Trong mắt của Giả Đông Húc, Vương Diên Châu sao có thể đánh lại gã được chứ.

Nhưng kết quả là.

Gã lao về phía Vương Diên Châu, còn chưa kịp giơ nắm đấm thì đã bị Vương Diên Châu đá ngã xuống đất.

Nhưng như vậy vẫn chưa phải là kết thúc.

Vương Diên Châu bước đến gần Giả Đông Húc, kẻ đang nằm ôm bụng dưới đất, hắn trực tiếp đá vào đũng quần của gã.

“A!” Một tiếng hét thấu trời.

"Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó..." Giả Đông Húc đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không ngừng kêu to.

Chuyện xảy ra ở đây sau một lúc đã khiến rất nhiều người tò mò đến xem đã xảy ra chuyện gì.

Mâu thuẫn giữa hai nhà rất nhanh đã bị mọi người trong sân biết.

Tất cả bọn họ đều đứng từ xa nhìn và không hề có ý định can thiệp.

Vốn dĩ vào lúc này, Giả Trương Thị đáng lẽ phải lập tức lao ra kêu oan cho Giả Đông Húc, thậm chí còn muốn cào cấu Vương Diên Châu, nhưng bà ta lại không ra ngoài.

Giả Trương Thị chỉ đứng yên trước cửa sổ, mặc dù bây giờ bà ta rất tức giận và thực sự muốn ra ngoài giúp con trai mình đánh Vương Diên Châu.

Nhưng bà ta không dám.

Vương Diên Châu đã biết những chuyện xảy ra ở trung tâm y tế ngày hôm nay.

Nếu bây giờ bà ta ra ngoài, hắn chắc chắn sẽ tiết lộ chuyện ngày hôm nay.

Nếu bà ta không ra ngoài, Vương Diên Châu sẽ nể mặt Đại gia mà không nói ra.

Sau một lúc tính toán, Giả Trương Thị chỉ có thể tức giận dậm chân trong phòng mà không thể làm gì.

Nhưng vào lúc này.

Giả Trương Thị thấy ngoài sân có một người đàn ông vừa đi về, trên tay cầm hai hộp cơm.

Người này là Hà Vũ Trụ.

Giả Trương Thị đảo mắt và đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Giả Trương Thị ra khỏi cửa phòng, chạy đến trước mặt Hà Vũ Trụ: “Trụ ngốc, anh Đông Húc của cháu sắp bị tên khốn Vương Diên Châu kia đánh chết, cháu đi giúp nó đi, ngày mai thím sẽ giới thiệu cháu với một người."

Hà Vũ Trụ nghe được lời của Giả Trương Thị, hơi nghi ngờ.

Vương Diên Châu đánh thắng được Giả Đông Húc?

Tại sao anh ta nghe hình như hơi khó tin vậy.

Tất cả họ đều lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Vương Diên Châu đều bị Giả Đông Húc đè xuống đánh.

Hơn nữa Vương Diên Châu trời sinh đã có một dáng vẻ yếu đuối.

Sao có thể đánh Ngã Giả Đông Húc?

"Thím, có phải thím nói ngược hay không?" Hà Vũ Trụ hỏi.

"Trời, thím nói thật đấy, mau đi giúp đi.” Thấy Hà Vũ Trụ vẫn còn lề mề ở đây, Giả Trương Thị lập tức đưa tay kéo anh ta về phía nơi hai người xung đột.

Lúc hai người đang nhanh chóng chạy đến.

Giả Trương Thị giả vờ đau bụng nói: "Trụ ngốc, cháu đi hỗ trợ trước đi, thím hơi đau bụng.”

Nói xong bà ta lập tức xoay người chuồn mất.

Hiện tại Giả Trương Thị cũng không dám xảy ra cãi vã với Vương Diên Châu.

Chỉ cần tiết lộ chuyện trong phòng khám ở trung tâm y tế của bà ta ngày hôm nay ra.

Bà ta muốn chết cũng khó.

Vì vậy, bà ta chỉ có thể tìm cớ để trốn.

Giả Trương Thị nói là đau bụng đi vệ sinh, kỳ thật là từ phía sau phòng đi một vòng, lại trở về nhà mình, sau đó xuyên qua cửa sổ của mình để xem tình huống bên kia.

Khi nhìn thấy Vương Diên Châu và lại đá vào mông con trai mình, Giả Trương Thị tức giận đến nghiến răng.

“Cái đồ con hoang nhà mày, có cơ hội nhìn xem tao có chỉnh chết mày hay không…” Giả Chương Thị bây giờ chỉ có thể ở nhà chửi bới.

Vương Diên Châu lại đá một cước, vẫn ở đó gầm gừ, sau đó còn mắng mẹ Giả Đông Húc.

Một tiếng Vương Diên Châu, giọng nói vô cùng quen thuộc truyền vào lỗ tai Vương Diên Châu.

"Vương Diên Châu anh làm gì, anh muốn đánh chết người sao?"

Vương Diên Châu ngẩng đầu nhìn.

Đây không phải là nhân vật chính của "Cầm Mãn Tứ Hợp Viện", Hà Vũ Trụ sao?

Ấn tượng của Vương Diên Châu đối với người này chính là ngốc.

Đồ ngốc.

Một kẻ ngu ngốc nuôi con cho người khác, sau này đến tiền điện thoại gọi con trai cũng không có.

Cuối cùng lại bị đuổi ra khỏi nhà, chết đói ở bên ngoài.

Vương Diên Châu thấy Hà Vũ Trụ lại đây, hắn cũng không ra tay nữa.

Nhưng lúc này, khi Giả Đông Húc nhìn thấy Hà Vũ Trụ đến, gã cảm thấy như nhìn thấy người giúp đỡ.

Lại loạng choạng đứng dậy nói với Hà Vũ Trụ nói: "Trụ ngốc, mau giúp tao đánh chết nó.”

Vương Diên Châu nhìn thấy tình cảnh này, nhướng mày, lại đi lên đá một cước.

Đá thẳng vào hạ bộ của Giả Đông Húc.

"A..." Gã kêu thảm thiết một tiếng.

Giả Đông Húc đau đớn trực tiếp quỳ xuống.

"Vương Diên Châu anh làm gì vậy? Mọi người đều là hàng xóm, sao anh lại nặng tay như vậy? "Hà Vũ Trụ đỡ lấy Giả Đông Húc, bắt đầu chất vấn hắn.