Chương 10

Mắng xong lại từ cửa sổ vừa rồi đi vào, lật ra ngoài.

Không thể không nói, thủ pháp trộm đồ này của Giả Trương Thị quả nhiên là tuyệt đối.

Ngay cả Vương Diên Châu, nhìn thấy tất cả những điều này bằng thấu thị của mình, cũng chết lặng.

Chân cứ như vậy đệm, hai tay chống đỡ, người lăn đi ra ngoài.

Vương Diên Châu đều hoài nghi, Cổ Trương thị này, lúc còn trẻ, là làm gì đó.

Giả Trương thị trèo ra cửa sổ, lại đóng cửa sổ lại, còn lau dấu chân trên cửa sổ, mới hài lòng xoay người về nhà.

Giả Trương thị vừa về nhà, vì thủ tiêu mạng mối, bà ta lập tức đi nấu khối thịt lợn kia.

Sau khi nấu xong.

Cũng không đợi con trai con dâu trở về.

Trực tiếp ăn với Bổng Canh.

Ăn thật sự ngon lành.

Vương Diên Châu vẫn nhìn chằm chằm nơi này, sau khi nhìn thấy Giả Trương thị, ăn gần một nửa thịt lợn, hắn mới yên tâm thu hồi ánh mắt.

Kế tiếp chính là an bài Đại Gia như thế nào.

Có một số rắc rối với vấn đề này.

Hắn ngồi trong phòng sờ sờ cằm, suy tư một lát.

"Có rồi."

Vương Diên Châu cười xấu xa một tiếng.

Hắn mang thịt lợn ra khỏi nhà bếp.

Sau đó, tôi lấy một món ăn nhỏ.

Và lấy một chai rượu vang ra ngoài.

Hắn muốn mời Đại Gia uống rượu.

Sau khi bày thức ăn xong. Vương Diên Châu lại bỏ chút thuốc vào trong rượu, đây là một loại thuốc đông y khiến người ta táo bón.

Tên gọi: Hoàng Kỳ Thủy.

Thứ này có tác dụng tráng dương bổ khí.

Nhưng uống với rượu, sẽ gây táo bón, có nghĩa là không thể ị phân.

Để đảm bảo an toàn, Vương Diên Châu tìm thêm vài loại thuốc trị táo bón trong trung tâm mua sắm và thêm mọi thứ vào đó.

Ý tưởng của Vương Diên Châu rất đơn giản.

Chính là muốn mang hai người này, đưa đến phòng y tế của hắn.

Chỉ có ở nơi đó, hai người mới có thể tận tình phóng thích thiên tính.

Giả Trương thị này không cần phải nói, ăn miếng thịt bị bỏ thuốc kia chỉ có tác dụng với phụ nữ.

Ngày mai chắc chắn bà ta sẽ đến trạm y tế.

Đại gia này, nếu uống rượu hôm nay hắn điều phối, ngày mai tất nhiên cũng sẽ đến trạm y tế.

Khi đó lão kê cùng lão bảo, hình ảnh quá đẹp, khó có thể tưởng tượng, có chút buồn nôn

Sau khi bày biện rượu và thức ăn.

Vương Diên Châu trực tiếp ra cửa đến nhà Đại Gia.

"Nhất đại gia, chuyện ngày hôm qua, là do tôi không đúng, kính xin ông tha thứ, lần sau sẽ không, hôm nay mua chút thịt, muốn mời ông uống một chút, xem như bồi tội." Vương Diên Châu biểu tình thành khẩn nói.

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì ngày hôm qua nguyên chủ đến Giả gia đòi giải thích, Đại Gia này thiên vị, bị Vương Diên Châu đánh một quyền.

Mặc dù không nặng.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân trực tiếp vương Diên Châu ngày hôm qua bị đánh thảm như vậy.

Đại Gia người này, nể mặt tốt một chút, còn thích đạo đức bắt cóc.

Vốn dĩ ông ta không muốn uống bữa rượu của Vương Diên Châu.

Nhưng không chịu nổi thịt lợn nhà Vương Diên Châu thật sự là quá thơm.

Ông ta vừa ngửi thấy mùi đó.

Mùi thơm đó.

Nó thậm chí còn hấp dẫn hơn mùi thơm nữ tính trên người Tần Hoài Như.

"Này! Đứa nhỏ này, sớm như vậy thì tốt rồi!" Ông ta nghiêm túc nói

Sau đó đi theo Vương Diên Châu rời đi.

Hai người ngồi trên bàn cơm, Đại Gia lại bắt đầu giảng dạy vương Diên Châu một trận.

Cái gì phải hợp quần, không nên đối nghịch với mọi người, còn yêu cầu hắn ngày mai đến nhà họ Giả để xin lỗi.

Vương Diên Châu ngoài miệng phụ họa xưng là, trong lòng đã sớm mắng.

"Đặc biệt không hổ là đệ nhất ngụy quân tử tứ hợp viện, cũng không thẹn, bên ngoài Tứ Hợp Viện còn đặt cho danh hiệu Nhạc Bất Quần, người này chỉ biết bày ra bộ mặt đạo đức giả." Trong lòng Vương Diên Châu sắp nôn mửa.

Nhưng mà hắn vẫn cố nén xúc không không đá lão già này đi, liên tục chuốc rượu.

Cho đến khi một chai rượu đế cạn.

Phỏng chừng lượng thuốc này không sai biệt lắm, Vương Diên Châu mới yên tâm lại.

Sau khi tiễn Đại gia, Vương Diên Châu bắt đầu cẩn thận vạch ra kế hoạch cho ngày mai.

Ban đêm.

Toàn thân Giả Trương Thị nóng lên, lại còn tự mình mơ tưởng ra cái giấc mộng xấu hổ bấy lâu nay.

Vừa nghĩ tới cảnh tượng trong mộng, Giả Trương Thị không chịu được, mặt mũi đỏ tới tận mang tai, đứng phắt dậy.

Đột nhiên bà ta thấy có gì đó không đúng.

Cúi đầu nhìn xuống, hóa ra chỗ mà bà ta ngồi lại vẽ ra một mảnh bản đồ.

Vì để che mắt người khác, Giả Trương Thị lớn tiếng mắng: "Cháu trai bảo bối của ta, sao cháu lại tè ra giường thế này."

Sau đó với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, bà ta nhanh chóng thay một bộ ga trải giường khác.

Giả Trương Thị lại lên giường đắp chăn lần nữa, nhưng dù cho thế nào đi nữa bà ta cũng không tài nào ngủ được.

Trong tâm trí, từ đầu đến cuối chỉ toàn là hình ảnh khiến người ta phải kinh ngạc thốt lên một tiếng “Ôi chao!”.

Đã mười mấy năm rồi Giả Trương Thị chưa từng có cảm giác này, thế nào mà hôm nay lại xảy ra chuyện này.

Thậm chí ngồi ở trên giường rồi mà bà ta vẫn nghi ngờ hôm nay Vương Diên Châu bỏ thuốc vào trong thịt của mình.

Chẳng qua lúc đưa tay lên trán sờ thử cũng không thấy có gì bất thường, bà ta lại gạt bỏ suy nghĩ trong đầu mình.

Triệu chứng nóng như lửa đốt khó chịu khắp người này, mãi cho đến tận buổi sáng ngày hôm sau vẫn không được cải thiện.

Chẳng những không có chuyển biến tốt mà còn giống như càng lúc càng nặng thêm.

Buổi sáng khi bà ta thức dậy, nhìn thấy Tam gia ra ngoài tập thể dục, không hiểu sao lại cảm thấy Tam gia cực kỳ đẹp trai tuấn tú, còn nghĩ tới việc đi tới cởϊ qυầи của ông ta.