Chương 7: Cứu nhầm người 1

Hoàng hậu nghe xong, trong lòng thoáng không hài lòng.

Con trai của bà ta mặc dù là Thái tử cao quý, nhưng bà ta và mẫu tộc phải đút lót để triều thần nói lời tốt đẹp trước mặt Hoàng đế, vì thế mà hao phí không ít tiền của, bà ta thật sự đang rất eo hẹp về tiền bạc.

Mà Trần gia giàu có nhất thiên hạ, mẫu thân của Thẩm Trầm Bích tung tích không rõ, toàn bộ tài sản đều nằm trong tay Thẩm Trầm Bích, vậy mà nàng lại không hiểu quy củ, trong giai đoạn khó khăn như vậy không dâng cho bà ta nhiều tiền bạc bảo vật một chút, ngược lại qua loa cầm một túi thơm không đáng tiền đến đưa cho mình!

Nếu không phải ở đây có nhiều người, thì hoàng hậu đã xé nát chúng thành từng mảnh rồi, trên mặt bà ta hiện lên ý cười ôn hòa, nói:

“Hứa Nhi quả thật là có lòng! Nói đến an thần ngủ ngon, bổn cung nghe nói gần đây ở đông Tần xuất hiện một viên dạ minh châu lớn cỡ một thước, viên châu này có hương thơm tự nhiên, cũng có công dụng tương tự, nhiều quốc gia khác đều tin vào điều kỳ diệu này, khiến bổn cung cũng có chút tò mò.”

Mọi người nghe ra hoàng hậu yêu thích viên dạ minh châu này, nếu có được viên châu này để dâng cho hoàng hậu, nhất định sẽ lấy lòng được bà ta.

Trong lòng Thẩm Trầm Bích cười lạnh.

Thẩm gia có một dây chuyền sản nghiệp khổng lồ ở sáu quốc gia lân cận, trong đó có cả đông Tần quốc, muốn có một viên châu thì nàng chỉ cần một lời nói.

Trước đây, vì nàng thường xuyên vào cung nên cha mẹ nàng sẽ gửi một số đồ ăn ngon, châu ngọc vào cung cho nàng, cũng thuận tiện dâng cho hoàng hậu một chút, vì thế đã tạo nên thói quen hoàng hậu uyển chuyển đòi lễ vật từ chỗ nàng.

Thẩm Trầm Bích làm bộ như không nghe ra lời ám chỉ của bà ta, cười nhẹ, “Hoàng hậu nương nương thích là tốt, thế nhưng theo thần nữ thấy, cái gì thơm hay không thơm, lại ở đông Tần quốc xa xôi, chúng ta ngửi cũng không thấy, không phải là chỉ nghe người khác nói thôi sao, con cảm thấy còn không thực thế bằng mùi thơm của trái cây.”

Hoàng hậu nghe xong, trong lòng dâng lên cơn giận ngút trời, ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên khó đoán.

Nhưng mà thế thì sao? Thẩm Trầm Bích hoàn toàn không để tâm đến điều đó.

Nàng tiếp tục nói, “Nói về trái cây, hiện tại toàn bộ cửa hàng kinh doanh của Thẩm gia đều do thần nữ quản lý, nhưng thần nữ thật sự không biết kinh doanh, vậy nên thần nữ đã thương lượng để chuyển nhượng những cửa hàng bánh ngọt và trái cây đó cho người khác, hoàng hậu nương nương, sau này sợ là trong nhà không thể cung cấp được nữa.”

Thông thường, vào mùa hè không có trái cây mùa đông, vào mùa đông cũng vậy, tuy nhiên do sự chênh lệch nhiệt độ giữa các khu vực ở các quốc gia khác nhau, mà Trần gia lại kinh doanh ở nhiều quốc gia nên vấn đề này được giải quyết một cách hoàn hảo.

Hoàng hậu hưởng thụ đã quen, giờ lại bị tước mất? Thậm chí lại còn trực tiếp chuyển nhượng hoàn toàn cho người khác mà không giữ lại một chút.

“Thật là vất vả cho con rồi, hài tử.”

Giọng điệu của hoàng hậu vẫn ôn hòa như cũ, nhưng sắc mặt đã sắp không chịu nổi.

Bà ta nói vài lời xã giao để không thất thố rồi nén lửa giận rời đi.

Thẩm Ti Huyền vì lấy lòng hoàng hậu mà dùng hết tiền để mua một viên Nam châu quý giá dâng lên, nhưng hoàng hậu từ đầu đến cuối lại không thèm nhìn dù chỉ một lần!

Mà Thẩm Trầm Bích tặng một cái túi thơm rách nát nhưng lại được hoàng hậu mỉm cười khen ngợi. Thẩm Ti Huyền vô cùng tức giận, lại không ngờ được hoàng hậu đột nhiên lại nhìn về phía nàng ta trước khi rời đi.

Trong đôi mắt dịu dàng đó có một vẻ ác độc mà chỉ nàng ta có thể hiểu được.

Thẩm Ti Huyền khẩn trương nắm chặt khăn tay, cùng Thẩm Trầm bích ra khỏi Ninh Hoa cung, cố ý dẫn nàng tới ngự hoa viên.

“Tỷ tỷ, phía trước chính là ngự hoa viên.”

Bên trong giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Ti Huyền ẩn chứa sự hưng phấn không tốt đẹp gì.

Trong kế hoạch của hoàng hậu và Thái tử, nàng ta sẽ dẫn Thẩm Trầm Bích tới hồ sen ở ngự hoa viên, rồi nàng ta giả vờ té ngã, đẩy Thẩm Trầm Bích xuống nước, Thái tử sẽ đến làm anh hùng cứu mỹ nhân, phá hỏng danh tiết của Thẩm Trầm Bích.