Chương 47: Hồng Môn Yến 1

Nghe thấy Hoàng Hậu nói như vậy, Thẩm Trầm Bích siết chặt hai tay, ánh mắt dưới lớp khăn lụa cũng có chút kinh ngạc.

Nếu không phải nàng biết được bà ta là người có thù tất báo, thì bây giờ sợ là đã bị vẻ ngoài từ ái của Hoàng Hậu đánh lừa rồi, xem ra lòng dạ của Hoàng Hậu không hề tầm thường.

Hai người lại khách sáo một phen, Dạ Huyền Thần liền dẫn theo Thẩm Trầm Bích rời đi.

Nhìn thấy hai người đã đi xa, Hoàng Hậu mới dỡ lớp mặt nạ xuống, ánh mắt ngoan độc nhìn bóng lưng hai người rời đi.

Vừa nghĩ đến Chiêu Hoa khóc lóc chạy đi, lòng bà ta liền đau xót, vội vàng đi ra ngoài tìm Chiêu Hoa.

Lúc này công chúa Chiêu Hoa đang ở trong cung giận dỗi, Hoàng Hậu gõ cửa mấy lần, nàng ta cũng không thèm quan tâm.

Hoàng Hậu thấy vậy liền mở cửa bước vào, Chiêu Hoa cũng tức giận quay người đi.

Hoàng Hậu thở dài: “Không phải là mẫu thân không đứng về phía con, nhưng mà lúc nãy con cũng thấy rồi đấy, nếu như ở ngay trước mặt Sở vương trừng phạt vị hôn thê trên danh nghĩa của hắn,vậy thì chẳng phải là vứt hết mặt mũi của Sở vương đi sao? Con muốn Sở vương đánh giá con như thế nào đây?”

Nói như vậy, hình như cũng có đạo lý, Chiêu Hoa cảm thấy mình có chút đuối lý, xoay người nhìn về phía Hoàng Hậu: "Nhưng mà mẫu hậu lại bắt nhi thần xin lỗi tiện nhân đó, rõ ràng là tiện nhân đó câu dẫn Thần ca ca! Nhi thần tuyệt đối sẽ không xin lỗi nàng ta.”

Nhìn bộ dạng này của công chúa Chiêu Hoa, Hoàng Hậu khẽ lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh công chúa Chiêu Hoa, “Chiêu Hoa, mẫu hậu biết trong lòng con có Sở vương, chỉ là thủ đoạn của con quá vụng về, sao có thể bắt lấy trái tim của nam nhân được chứ?”

"Nhưng mà nhi thần chính là không chịu được tiện nhân đó tới gần Thần ca ca, Thần ca ca chỉ có thể là của nhi thần, tiện nhân kia làm sao mà xứng?” Chiêu Hoa càng nói càng tức giận.

Hoàng Hậu ôm lấy bả vai Chiêu Hoa, cười cười, “Yên tâm, là của con, mẫu hậu tự có diệu kế.”

Nghe thấy Hoàng Hậu nói như vậy, hai mắt Chiêu Hoa sáng lên, trên mặt cũng lộ ra ý cười: "Thật sao?"

Kết quả là, hai người liền bắt đầu thì thầm gì đó, không biết là đang thương lượng chuyện gì.

Bên kia, Thẩm Trầm Bích và Dạ Huyền Thần vừa mới bước vào vương phủ,liền nhìn thấy Minh Nghiệp đã đứng chờ bọn họ từ lâu.

Ba người quay trở lại thư phòng, Minh Nghiệp bẩm báo: “Có tin tức từ Liễu Châu, nói là Thẩm phu nhân mất tích hình như có liên quan đến Diêu Văn Thanh, chỉ là chi tiết trong đó, thuộc hạ vẫn còn đang điều tra!”

“Diêu Văn Thanh!” Thẩm Trầm Bích lẩm bẩm cái tên này, bàn tay trong ống tay áo âm thầm siết chặt lại.

Thẩm Trầm Bích dù sao cũng chỉ là một cô nương, nên không hiểu hết được các mối quan hệ lợi hại ở trong triều đình.

Dạ Huyền Thần liền giải thích vài câu, “Là người của Thái tử, một năm trước bị điều đến Liễu Châu, làm thái thú Liễu Châu!”

Một năm trước, cũng chính là khoảng thời gian mẫu thân nàng mất tích, chẳng lẽ là Thái tử làm?

Thẩm Trầm Bích có chút suy nghĩ không yên, thật vất vả lắm mới có tin tức của mẫu thân, nàng làm sao có thể không kích động cho được?

“Vương gia, ta muốn đi một chuyến tới Liễu Châu tìm ông ngoại, ông ngoại luôn yêu thương mẫu thân ta, nếu biết được việc này, nhất định sẽ giúp ta một tay!” Thẩm Trầm Bích do dự một lúc, liền nói ra ý định của mình với Dạ Huyền Thần.

Nhưng mà bây giờ mắt của nàng đang bị thương, làm sao mà đi đường được?

Dạ Huyền Thần không yên tâm, lập tức từ chối, “Bên ngoài nguy hiểm, mắt nàng bị thương còn chưa khỏi hẳn, không nên đi ra ngoài, vẫn nên ở trong kinh thành dưỡng thương cho thật tốt đi! Chuyện ở Liễu Châu bên kia tự có người điều tra!”

Thẩm Trầm Bích bình thường luôn nghe lời hiểu chuyện, bây giờ lại bướng bỉnh không chịu nghe lời.

“Ta lại cảm thấy Liễu Châu an toàn hơn kinh thành rất nhiều, trong kinh thành đâu đâu cũng có người nhìn, mà Liễu Châu lại cách xa kinh thành ngàn dặm, lại có Trần gia che chở, cho dù là Hoàng Hậu muốn làm khó dễ ta, thì cũng ngoài tầm với.”

Nghe Thẩm Trầm Bích phân tích một hồi, Liễu Châu quả thật là an toàn hơn chút.