Chương 48: Hồng Môn Yến 2

Dạ Huyền Thần gõ gõ ngón tay lên bàn, trên mặt có chút do dự.

Một lúc lâu sau, Dạ Huyền Thần mới thở ra một hơi: "Cũng được! Nhưng mà bổn vương có một điều kiện, bổn vương phải đích thân hộ tống nàng đi."

"Thân phận của ta thấp kém, rời khỏi kinh thành cũng không có mấy người quan tâm, nhưng mà vương gia quyền cao chức trọng, nếu như rời khỏi kinh thành, sợ là sẽ gây ra những phiền toái không cần thiết." Thẩm Trầm Bích cau mày, có chút không muốn.

Dạ Huyền Thần mơ hồ nghe thấy trong lời nói của Thẩm Trầm Bích có cảm giác ghét bỏ, sắc mặt lập tức trở nên không vui.

"Để người khác đưa vương phi của bổn vương đi, bổn vương sao có thể yên tâm được?"

Nghe vậy, Thẩm Trầm Bích cũng biết để Dạ Huyền Thần đưa đi không phải là không được, liền đồng ý.

Sau khi thương lượng xong, Thẩm Trầm Bích liền quay về nghỉ ngơi dưỡng sức.

Mà Dạ Huyền Thần thì nhìn vào màn đêm, đi ra khỏi thư phòng, đứng thẳng trong đình viện.

Không lâu sau, một bóng đen quỳ xuống trước mặt hắn, thấp giọng nói: “Vương gia, vụ án đầu cơ trục lợi súng ống đạn dược có manh mối mới!"

Nói xong, đưa một phong thư cho Dạ Huyền Thần.

Dạ Huyền Thần nhận lấy phong thư, bỏ vào trong lòng ngực, "Ta biết rồi, lui xuống đi!"

Vừa dứt lời, bóng đen kia liền biến mất ngay tại chỗ.

Nhưng mà những việc này Thẩm Trầm Bích đương nhiên là không biết, lúc này nàng đã sớm tiến vào mộng đẹp, ngủ rất say sưa.

Vài ngày sau, Thẩm Trầm Bích ở trong phủ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị buổi tối lặng lẽ rời khỏi kinh thành.

Thật vất vả mới chờ đến chạng vạng tối, nàng lại bị triệu kiến vào cung, nói là chuẩn bị cho yến tiệc chia tay gì đó.

Chẳng lẽ Hoàng Hậu biết nàng sẽ rời khỏi kinh thành? Trong lòng Thẩm Trần Bích chấn động, ngón tay cũng bởi vì căng thẳng mà trở nên lạnh buốt.

Nếu đúng là như vậy,vậy thì thế lực của Hoàng Hậu lớn hơn nhiều so với tưởng tượng.

Dạ Huyền Thần nghe được tin tức thì muốn từ chối, lại không nghĩ rằng đối phương căn bản không cho nàng có cơ hội từ chối, nhất quyết muốn nàng vào cung.

"Không sao đâu, nếu Hoàng Hậu đã có lòng mời, vậy thì không thể làm Hoàng Hậu mất mặt được!" Thẩm Trầm Bích thở dài, muốn rời đi theo bọn họ.

Nhìn thấy nàng đi, Dạ Huyền Thần tất nhiên không yên tâm để nàng một mình, cũng đi theo nàng vào cung.

Trong cung, Hoàng Hậu sai ngự thiện phòng chuẩn bị một bàn đồ ăn, trên bàn thậm chí còn bày chút rượu nữa.

Dạ Huyền Thần nhíu mày, không biết Hoàng Hậu đang làm cái gì, chỉ có thể cảnh giác nắm lấy tay Thẩm Trầm Bích.

“Hứa Nhi không cần câu nệ, cứ coi như đang ở nhà là được, bổn cung vẫn luôn xem ngươi như con gái của mình." Thấy hai người chậm chạp không chịu động đũa, Hoàng Hậu liền khuyên nhủ.

Thẩm Trầm Bích khẽ cười, “Tạ Hoàng Hậu nương nương!”

"Nào, bổn cung kính Hứa Nhi một ly,ly này coi như là vì những chuyện hỗn trướng mà Thái tử đã làm trước đây, bồi tội với Hứa Nhi!" Hoàng Hậu rót cho mình một ly rượu, lại rót thêm một ly nữa đưa tới trước mặt Thẩm Trầm Bích.

Dạ Huyền Thần nhận lấy ly rượu trước mặt Thẩm Trầm Bích, uống một hơi cạn sạch, “Trên người Hứa Nhi có thương tích, không uống được rượu, bổn vương uống thay nàng!”

Thấy vậy, trong mắt công chúa Chiêu Hoa hiện lên một tia ghen ghét, nhưng rất nhanh nàng ta đã áp chế xuống.

“Một ly này là…”



Hoàng Hậu rót liên tiếp mấy ly cho Dạ Huyền Thần, vẫn không có ý định dừng lại, Thẩm Trầm Bích chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoang mang lo lắng.

Nàng lén kéo tay áo Dạ Huyền Thần, Dạ Huyền Thần lại đè tay nàng lại, nhẹ nhàng nhéo nhéo.

Thẩm Trầm Bích thế mới biết trong lòng hắn đã có tính toán, nên cũng yên tâm đôi chút.

Không lâu sau, công chúa Chiêu Hoa bưng ly rượu đi về phía Dạ Huyền Thần, "Thần ca ca, mấy ngày trước là do Chiêu Hoa không đúng, đã quấy rầy Thẩm cô nương, ly rượu này coi như là lời tạ lỗi!"

Đang nói, dưới chân Chiêu Hoa bỗng nhiên mềm nhũn, toàn bộ rượu trong ly đều đổ hết lên vạt áo của Dạ Huyền Thần.

Công chúa Chiêu Hoa tựa hồ có chút hoảng loạn, "Thực xin lỗi, Thần ca ca, ta không phải cố ý, hay là ta dẫn Thần ca ca đi thay quần áo!"