Nghe vậy, Dạ Huyền Thần cau mày, đi tới trước mặt Thẩm Trầm Bích, “Bổn vương cho phép nàng rời đi khi nào? Nàng là vị hôn thê của bổn vương, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, cần gì phải nghe lời nói của người ngoài?”
Hay cho chiêu lấy lùi làm tiến, công chúa Chiêu Hoa không thể tin được nhìn Dạ Huyền Thần, trong mắt chứa đầy nước mắt, “Thần ca ca, nhưng mà nàng ta làm mặt ta bị thương, một độc phụ như vậy, làm sao huynh có thể tha thứ cho nàng ta được chứ?”
“Mắt của vương phi bị thương, sao có thể làm bị thương công chúa? Cho dù có là vương phi gây ra thương tích,vậy thì cũng là do công chúa gieo gió gặt bão, sau này đừng có tới vương phủ làm phiền tới sự thanh tịnh của vương phi nữa, mời công chúa về cho!” Giọng Dạ Huyền Thần lạnh lùng, hoàn toàn không có một chút ấm áp nào cả.
Nói xong, hạ nhân liền tới tiễn người đi.
“Được lắm, ngươi chờ đó cho ta!” Không đợi hạ nhân đến gần, công chúa Chiêu Hoa đã hung hăng ném cây trâm trong tay xuống đất, bỏ xuống một câu tàn nhẫn như vậy rồi khóc lóc chạy ra.
Thẩm Trầm Bích nhăn mày lại,giữa hai đầu lông mày ẩn chứa chút lo lắng, “Nghe nói công chúa Chiêu Hoa rất thân với Hoàng Hậu.”
Nghe vậy, Dạ Huyền Thần vỗ vai Thẩm Trầm Bích trấn an nàng, “Không sao, tất cả đã có bổn vương, nếu như ngay cả vương phi của mình bổn vương cũng không bảo vệ được, thì làm sao có thể bảo vệ được lê dân bách tính chứ?”
Nghe được lời này, khóe miệng Thẩm Trầm Bích nhịn không được cong lên.
Quả thật đúng như nàng nghĩ, sau khi công chúa Chiêu Hoa rời khỏi vương phủ, liền trực tiếp đi thẳng tới hoàng cung.
Ở điện Chiêu Dương, công chúa Chiêu Hoa khóc lóc thảm thiết, nhất là khi Hoàng Hậu nhìn thấy vết máu đã kết vảy trên mặt công chúa Chiêu Hoa, sự phẫn nộ trong ánh mắt không khống chế được muốn tràn ra ngoài.
Cộng thêm công chúa Chiêu Hoa thêm mắm thêm muối miêu tả một hồi, trong lòng Hoàng Hậu càng hận Thẩm Trầm Bích hơn, vội vàng phái người mời Thẩm Trầm Bích vào cung.
Hoàng Hậu triệu kiến, nàng nào dám từ chối, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là công chúa Chiêu Hoa đã đi tìm Hoàng Hậu khóc lóc rồi.
Nhưng mà, Dạ Huyền Thần nghe nói Hoàng Hậu triệu kiến, liền đi theo Thẩm Trầm Bích vào cung.
Nói một cách hoa mỹ, thì là chiếu cố vị hôn thê đang bị thương.
Thân phận Dạ Huyền Thần cao quý, hạ nhân nào dám ngăn cản, liền đưa hai người cùng nhau tiến cung.
Đợi đến khi hai người Thẩm Trầm Bích đến nơi, quả nhiên nghe thấy giọng nói hống hách ngang bướng của công chúa Chiêu Hoa, “Mẫu hậu, chính là tiện nhân này! Nàng ta làm mặt nhi thần bị thương, mẫu hậu mau gϊếŧ nàng ta, báo thù cho nhi thần đi!”
Nghe vậy, ánh mắt Hoàng Hậu bỗng nhiên co rút lại, đè tay công chúa Chiêu Hoa xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Thấy hành động này của Hoàng Hậu, công chúa Chiêu Hoa cũng thu liễm lại một chút, nhưng vẻ tức giận trên mặt vẫn chưa tiêu tan.
“Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, thần nữ chưa hề động thủ với công chúa, là công chúa đột nhiên đến thăm, một lời không hợp liền rút trâm trên đầu xuống muốn giáo huấn thần nữ, mặc dù mạng của thần nữ rẻ mạt, nhưng mà cũng rất tiếc mạng mình nên liền ngăn cản, không biết vì sao, công chúa lại dùng cây trâm tự làm bị thương mặt mình!”
Thẩm Trầm Bích miêu tả lại tình huống lúc đó, cũng không hề thêm mắm dặm muối.
Dạ Huyền Thần đứng một bên, mặc dù không nói gì, nhưng mà Hoàng Hậu lại cảm thấy phía sau lưng có chút ớn lạnh.
Bỗng nhiên, Hoàng Hậu kéo Chiêu Hoa đang đứng ở một bên về phía trước, “Hóa ra là như thế, Chiêu Hoa, đều do ngày thường bổn cung đã quá nuông chiều con, còn không mau xin lỗi Hứa Nhi đi!”
Công chúa Chiêu Hoa không nghĩ tới Hoàng Hậu luôn sủng ái mình bây giờ cũng theo phe người khác, hốc mắt đỏ bừng, một phen hất tay Hoàng Hậu ra rồi khóc lóc chạy khỏi điện Chiêu Dương.
Trên mặt Hoàng Hậu có chút xấu hổ, chỉ thấy bà ta vẻ mặt áy náy, nhẹ giọng nói với Thẩm Trầm Bích: “Hôm nay quả thật là do Chiêu Hoa không đúng, bổn cung ở đây thay nó xin lỗi ngươi, cũng trách bổn cung chiều chuộng nó quá mức, cho nên nó mới gây ra chuyện như ngày hôm nay.”