Khóe miệng Thẩm Trầm Bích hiện lên một nụ cười: “Vương gia không cần lo lắng, ta chỉ là đang nghĩ, hôn ước của chúng ta hay là hủy bỏ đi!”
Vừa nói xong, nàng chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh hơn mấy phần.
“Hà tất phải để ý đến mấy lời đàm tiếu đó?” Trong lòng Dạ Huyền Thần cảm thấy có chút phiền muộn.
Thẩm Trầm Bích lắc đầu, nói: “Cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy Vương gia dù sao cũng là người trong hoàng thất, mà ta chỉ là một nữ nhân không có người che chở, luận thân phận, luận địa vị, công chúa Chiêu Hoa vẫn xứng đôi với Vương gia hơn!”
Chẳng qua lời này vừa mới nói xong, cằm của nàng đã bị Dạ Huyền Thần nắm lấy.
Có lẽ là do có chút bực bội, nên lực độ trên tay có chút mạnh, khiến Thẩm Trầm Bích hít ngược một ngụm khí lạnh.
Dường như nhận ra Thẩm Trầm Bích bị đau, Dạ Huyền Thần ôn nhu hơn vài phần, chiếm lấy đôi môi mà hắn đã nhớ thương từ lâu kia.
Mềm mại, còn có chút ngọt, cảm giác tuyệt vời ngoài dự đoán!
Mặc dù trước đó hai người đã làm chuyện phu thê, nhưng mà khi đó hắn bị thuốc ảnh hưởng nên cũng không có ấn tượng gì đặc biệt, bây giờ hắn đang tỉnh táo, một cảm giác kỳ lạ ùa vào trong lòng, đặc biệt rõ ràng.
Khoảng mấy phút sau, Dạ Huyền Thần mới buông Thẩm Trầm Bích ra, tai hắn có chút đỏ lên, nhưng mà lúc này Thẩm Trầm Bích lại không nhìn thấy được.
Đối mặt với sự đυ.ng chạm đột ngột này, Thẩm Trầm Bích có chút sững sờ, bỗng nhiên ý thức được cái gì đó, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng cả lên.
“Sau này không được nhắc lại chuyện này nữa! Bổn vương quyết không cho phép chuyện này xảy ra!”
Lời này giống như là nỉ non, nhưng cũng giống như là một lời hứa hẹn với Thẩm Trầm Bích.
Thẩm Trầm Bích ngây người, chẳng lẽ lúc này Dạ Huyền Thần đã yêu nàng rồi sao?
“Tại sao? Mặc dù ta đã đồng ý trợ giúp Vương gia một tay, nhưng dù sao ta cũng không có quyền thế bằng công chúa, nếu so sánh, thì công chúa Chiêu Hoa hẳn là có ích với Vương gia hơn!”
Đây là câu hỏi mà nàng đã muốn hỏi từ lâu, cuối cùng vẫn hỏi ra khỏi miệng.
Dạ Huyền Thần khựng lại mấy giây mới giải thích: “Bởi vì bổn vương không thích công chúa Chiêu Hoa, bổn vương vốn đã có quyền có thế rồi, cần gì phải bấu víu lấy Công chúa?”
Nói cũng có đạo lý, nhưng mà hắn không thích công chúa Chiêu Hoa, chẳng lẽ lại thích nàng?
Thẩm Trầm Bích có chút không hiểu, nhưng mà nàng cứ cảm thấy nguyên nhân trong đó cũng không đơn giản như vậy, có lẽ còn có liên quan đến phụ thân…
Thấy Thẩm Trầm Bích không nói lời nào, Dạ Huyền Thần cho rằng nàng mệt mỏi, bèn đỡ nàng đi nghỉ ngơi.
Hắn không biết rằng, Thẩm Trầm Bích trầm tư là vì đang suy đoán tâm tư của hắn.
Mặc dù hai người đã trao đổi thϊếp canh cho nhau, cũng đã định ra hôn ước, nhưng mà vẫn chưa kiệu tám người nâng, chưa cưới hỏi đàng hoàng, Thẩm Trầm Bích ở trong Vương phủ thời gian dài cũng không thích hợp.
Dạ Huyền Thần chỉ có thể đích thân đưa nàng đến phủ Quốc công.
Ở cửa, Bích Vân đã đứng ở đó trông mong từ sớm, nhìn thấy Thẩm Trầm Bích đi vào phủ với đôi mắt được che bằng vải lụa, trong mắt đầy tự trách: “Đều là do nô tỳ không tốt, lẽ ra nô tỳ phải đi theo tiểu thư.”
“Không liên quan đến ngươi!” Thẩm Trầm Bích bật cười.
Không lâu sau, một vòng người vây quanh nàng, tất cả đều tự trách.
Tuy nhiên, một bóng người cách đó không xa nhìn thấy tất cả những chuyện này, vội vàng rời đi.
Hồ thị đáng lẽ đang bị phạt ở từ đường, lấy cớ dưỡng bệnh trở về viện của mình.
Lúc này nghe người ta nói Thẩm Trầm Bích trở về hai mắt che kín bằng vải lụa, chẳng lẽ là đã mù rồi? Nếu như Thẩm Trầm Bích không có việc gì thì bà ta còn có chút kiêng kị, bây giờ Thẩm Trầm Bích đã bị mù, bà ta cần gì phải sợ nàng nữa?
Hồ thị đang nằm trên giường tĩnh dưỡng cuối cùng cũng không nằm tiếp được nữa, nhanh chóng đứng dậy, dẫn theo nha hoàn thϊếp thân đi về hướng chính viện.
Hồ thị không còn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ như trước nữa, thẳng lưng đi đến phòng thu chi.