Bỗng nhiên, Thẩm Ti Huyền không màng tới sự lôi kéo của thị vệ, liều mạng vùng vẫy về phía Dạ Huyền Thần: “Vương gia, vương gia cứu ta! Nàng ta muốn gϊếŧ ta! Cầu xin vương gia hãy cứu ta!”
Dạ Huyền Thần phất phất tay, thị vệ vội vàng dẫn người đi.
Mãi cho đến khi giọng nói của Thẩm Ti Huyền biến mất, lông mày của Thẩm Trầm Bích mới giãn ra.
“Bổn vương vừa hay tiện đường, không bằng cùng đi?” Dạ Huyền Thần chỉ vào xe ngựa của mình.
Thẩm Trầm Bích từ trước tới nay là người nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không đi,có xe ngựa miễn phí để ngồi, đương nhiên nàng sẽ không từ chối: “Vậy thì làm phiền vương gia rồi!”
Dạ Huyền Thần đưa tay ra đỡ nàng lên xe ngựa, động tác thập phần thân sĩ.
Lòng Thẩm Trầm Bích chợt đau xót, trong đầu toàn là bộ dạng Dạ Huyền Thần cả người đầy máu ở kiếp trước.
Tâm tư của hắn thâm trầm, từ trước đến nay làm người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Nhưng mà hắn chưa bao giờ làm hại nàng, thậm chí còn bảo vệ nàng bằng cả tính mạng.
“Đang nghĩ gì thế?” Thấy Thẩm Trầm Bích thất thần, sắc mặt ẩn chứa nét thống khổ, Dạ Huyền Thần lên tiếng đánh lạc hướng suy nghĩ của nàng.
Thẩm Trầm Bích khẽ lắc đầu: “Không có gì.”
“Yên tâm đi, thái tử bây giờ không còn chút uy hϊếp nào nữa đâu!” Dạ Huyền Thần cho rằng nàng đang lo lắng Quân Trần Mộ sẽ báo thù, liền trấn an vài câu.
Nghe vậy, Thẩm Trầm Bích cười: “Thái tử làm việc không có tính kiên nhẫn, chỉ mới nói mấy câu mà đã có thể chọc giận hắn rồi, thật ra không đáng để e ngại,chỉ là không biết trong lòng hoàng thượng nghĩ như thế nào mà thôi?”
Mặc dù nhìn qua Quân Trần Mộ bị đưa tới Thái Thanh Quan có vẻ như là để trừng phạt, nhưng mà nếu như xét theo một khía cạnh khác,thì đó cũng xem như một cách để bảo vệ Quân Trần Mộ.
Thời gian nửa năm, đủ để hoàng hậu xử lý sạch sẽ những chuyện này, cũng đủ để làm rất nhiều việc.
“Bất luận như thế nào, hoàng thượng cũng sẽ không ra tay với Thẩm gia vào lúc này.” Dạ Huyền Thần hiểu rõ sự lo lắng của nàng, thần sắc trong mắt khẽ tối đi.
Trong lúc nhất thời, trong xe ngựa thập phần an tĩnh, hai người ngồi đối mặt với nhau, bầu không khí có hơi gượng gạo.
Bỗng nhiên, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, cả người Thẩm Trầm Bích lao về phía trước, ngã vào lòng Dạ Huyền Thần.
Ngay lập tức, hơi thở thanh mát nhưng sắc lạnh bao bọc lấy nàng, tim Thẩm Trầm Bích đập như trống bỏi.
Nàng vội vàng muốn ngẩng đầu lên xin lỗi,xe ngựa lại ngả về hướng khác.
Tay Dạ Huyền Thần chợt siết chặt lại, ôm lấy Thẩm Trầm Bích.
Thấy nàng ngẩn ra nhìn mình chằm chằm, yết hầu Dạ Huyền Thần như thắt lại, ma xui quỷ khiến muốn nếm thử mùi vị của đôi môi đỏ mọng kia.
Lúc này, môi của hai người chầm chậm ghé lại gần nhau.
“Có thích khách!” Chợt, giọng nói của xa phu vang lên phá tan bầu không khí.
Cùng lúc đó, một thanh chủy thủ đâm vào bên cạnh thân xe của Dạ Huyền Thần.
“Ngồi ở đây, đừng nhúc nhích!” Dạ Huyền Thần buông Thẩm Trầm Bích ra, nhẹ giọng trấn an.
Dứt liền, hắn liền phi thân ra ngoài, cùng giao đấu với thích khách.
Cũng may thích khách chỉ đến có một tên, Thẩm Trầm Bích liền xuống xe ngựa, nhìn Dạ Huyền Thần với vẻ lo lắng.
Bỗng nhiên, hắc y nhân kéo giãn khoảng cách với Dạ Huyền Thần.
Dạ Huyền Thần lùi về bên cạnh Thẩm Trầm Bích: “Không phải là đã bảo nàng đừng nhúc nhích rồi sao?”
Thẩm Trầm Bích đang muốn nói gì đó, nhưng lại thoáng nhìn thấy hắc y nhân lại lần nữa đánh úp tới, thuận thế rút ra bọc gì đó từ trong l*иg ngực.
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến kiếp trước Dạ Huyền Thần bị người ta hạ độc, mù cả hai mắt,chẳng lẽ chính là lúc này sao?
Đồng tử của nàng đột nhiên co rụt lại, đưa tay đẩy Dạ Huyền Thần sang một bên.
Cùng lúc đó, hắc y nhân ném một đống bột phấn lên không trung, Thẩm Trầm Bích nhìn thấy bột phấn bay tới,vội vàng giơ tay áo lên chặn lại, nhưng mà vẫn có một ít bay vào mắt.
Đau, đau quá!
Thẩm Trầm Bích vội ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy hai mắt, lông mày cũng sắp nhíu lại thành một đường.
“Hứa Nhi!”