Hồ thị âm thầm nghiến chặt răng,thầm mắng một tiếng trong lòng.
“Huyền nhi, nương đưa con về nhà!” Hồ thị thấy Thẩm Trầm Bích dầu muối không ăn, liền muốn dẫn Thẩm Ti Huyền lướt qua người Thẩm Trầm Bích vào phủ.
Thẩm Trầm Bích di chuyển thân thể,vừa vặn đứng chắn trước mặt hai người: “Di nương muốn vào thì có thể, nhưng mà người này thì không được.”
Hồ thị tức tới nỗi run rẩy cả người: “Được lắm, bây giờ lão gia đã đi rồi, trong phủ cũng không còn chỗ dung thân cho bọn ta nữa,một khi đã như vậy, bọn ta chỉ còn cách đi theo lão gia thôi!”
Nói xong, Hồ thị liền đâm đầu về phía sư tử đá ở trước phủ.
Đáy mắt Thẩm Ti Huyền đầy tơ máu, lập tức ôm lấy Hồ thị, rồi hai người cùng ôm lấy nhau khóc.
Đúng lúc này, Thẩm Văn Tài cau mày xuất hiện ở trước cửa phủ.
“Chuyện xấu trong nhà không lộ ra ngoài, có chuyện gì mà không thể vào phủ trước rồi nói?”
Hồ phu nhân âm thầm cảm kích nhìn Thẩm Văn Tài một cái, nhưng mà cái nhìn này lại bị Thẩm Trầm Bích thấy được.
Thẩm Trầm Bích suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng, dù sao cũng là chuyện trong nhà, dẫn người tới từ đường đi.”
Nói xong, liền xoay người bước vào phủ.
Hồ thị sờ đầu Thẩm Ti Huyền, thấp giọng trấn an: “Huyền Nhi đừng sợ, nương sẽ bảo vệ con!”
Thẩm Ti Huyền gật đầu, mím chặt đôi môi đã tái nhợt.
Mặc dù nói Thẩm Ti Huyền đã vào được phủ, nhưng mà Thẩm Trầm Bích vẫn chưa có ý định bỏ qua cho nàng ta.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu đã làm chuyện sai trái,thì phải bị trừng phạt,từ giờ trở đi, ngươi cứ quỳ ở từ đường sám hối đi! Quỳ tới giờ Tuất ngày mai!” Thẩm Trầm Bích vừa dâng hương vừa nói.
Bích Vân đứng ở bên cạnh hít một ngụm khí lạnh.
Quỳ một ngày một đêm, không phế thì cũng tàn.
Thẩm Ti Huyền chỉ đứng thẳng ở đó, không hề có ý định quỳ xuống.
“Huyền Nhi từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, phạt đúng là nên phạt,nhưng mà có phải là quỳ có chút lâu không?”Hồ thị ôn nhu mở miệng,nhưng mà lúc nói chuyện ánh mắt lại nhìn về phía Thẩm Văn Tài.
Thẩm Văn Tài đứng ở một bên vừa lúc nhìn về phía Hồ thị, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Tất cả những điều này đều bị Thẩm Trầm Bích nhìn ở trong mắt.
Xem ra phụ thân không chỉ làm lốp dự phòng, mà còn được đội nón xanh nữa.
Thẩm Văn Tài còn chưa kịp lên tiếng, Thẩm Trầm Bích đã hừ lạnh một tiếng: “Di nương không cần cầu tình, Thẩm Ti Huyền là do di nương tự mình dạy dỗ, bây giờ nàng ta phạm phải sai lầm, di nương tất nhiên cũng không thể thoái thác tội lỗi của mình được, vậy thì cùng nhau quỳ đi! Đại bá từ trước đến nay cương trực công chính, thiết nghĩ cũng sẽ cảm thấy như vậy!”
Thấy Thẩm Trầm Bích nhắc đến mình, Thẩm Văn Tài vội vàng nghiêm nghị nói: “Cái này là điều đương nhiên,nhưng mà hình phạt này cũng quá nghiêm khắc rồi, nếu như truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ là chúng ta ỷ thế hϊếp người, hay là phạt bọn họ ba ngày không được ăn uống đi?”
Thẩm Trầm Bích thật ra cũng không phải là thật sự muốn xử chết bọn họ, liền thuận tay bán đi một ân tình.
“Nếu như đại bá đã nói như vậy, vậy thì cứ nghe theo đại bá đi, hai người các ngươi cứ ở từ đường ăn năn ba ngày đi!” Thẩm Trầm Bích vừa dứt lời, liền dẫn người khóa từ đường lại.
Nhưng mà lần này, người mà nàng muốn nhắm vào không chỉ có Thẩm Ti Huyền.
Buổi lâm triều sáng hôm sau, hoàng thượng nhìn sấp tấu chương cao gần một thước trước mặt, không khỏi đen mặt.
Dạ Huyền Thần đứng ở vị trí gần hoàng thượng nhất, chắp tay nói: “Thần cho rằng Thái Tử điện hạ thân làm trữ quân,thì phải biết tự giữ mình,nhưng mà bây giờ Thái Tử trước thì lén lút gặp người, sau thì lại can thiệp vào chuyện của gia đình người khác,hành vi cử chỉ này thật sự là hoang đường !”
Quân Trần Mộ không ngờ tới mấy lão gia hỏa đó lại thật sự dám viết tấu chương,trong lòng hoảng sợ, vội quỳ gối xuống trước mặt hoàng thượng: “Phụ hoàng, nhi thần biết sai rồi! Nhi thần nhất thời bị mỡ heo che mờ mắt, cầu xin phụ hoàng cho nhi thần thêm một cơ hội nữa.”