Chương 22: Kế trong kế 2

Sáng sớm hôm sau, Hoàng Hậu mới nghe thấy việc này, tức giận đến mức run rẩy cả người.

“Nghịch tử! Nghịch tử! Gọi hai người đó đến đây cho bổn cung!” Hoàng Hậu dùng tay đỡ lấy trán, vẻ mặt giận dữ.

Không lâu sau, Quân Trần Mộ và Thẩm Ti Huyền mặt xám mày tro đi đến điện Chiêu Dương.

Hoàng Hậu hất thẳng chén trà xuống trước mặt hai người: “Quỳ xuống!”

“Mẫu hậu bớt giận!” Quân Trần Mộ bùm một tiếng quỳ gối xuống đất, không dám ngẩng đầu lên.

Người Thẩm Ti Huyền run lên, quỳ trên mặt đất, không dám động đậy.

Móng tay của Hoàng Hậu bấu vào lòng bàn tay, đến cả máu nhỏ trên mặt đất, bà ta cũng không nhận ra: “Bổn cung đã sớm cảnh cáo con từ trước, khoảng thời gian này an phận một chút? Tại sao con lại không để bổn cung vào mắt? Bổn cung là mẫu thân của con, còn có thể hại con sao?”

Trong mắt Quân Trần Mộ lóe qua vẻ tàn độc, nắm đấm trong ống tay áo lập tức siết chặt lại.

“Nhi thần không dám,là nàng ta, nàng ta nói với nhi thần là muốn thương nghị chuyện binh quyền với nhi thần,nhi thần muốn san sẻ nỗi lo với mẫu hậu, có lòng nhưng không ngờ lại thành việc xấu!” Quân Trần Mộ chỉ vào Thẩm Ti Huyền, vẻ mặt biết vậy chẳng làm.

Vốn đã nghĩ đến việc Quân Trần Mộ sẽ nói thế, nhưng mà chính tai nghe thấy, Thẩm Ti Huyền vẫn cảm thấy trong lòng nhói đau.

“Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, tất cả đều là cái bẫy do tiện nhân Thẩm Trầm Bích bày ra,nàng ta chắc chắn là cố ý, nàng ta chính là không muốn Thái Tử điện hạ thành thân,nên mới dùng kế hãm hại chúng thần!” Thẩm Ti Huyền vội vàng đổ hết mọi tội lỗi trách nhiệm lên trên đầu Thẩm Trầm Bích.

Nhưng mà hai người chỉ là suy đoán, căn bản không có chứng cứ,mặc dù biết chân tướng của sự việc, nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn.

“Hoang đường, nếu không phải do ngươi ngu xuẩn, sao có thể bị tính kế dễ dàng thế chứ!”Hoàng Hậu đập tay lên bàn, hai người đang quỳ lập tức nín thinh.

Thẩm Ti Huyền co rúm người lại,đột nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng bò lên phía trước: “Thần nữ có một kế,nếu như Hoàng Hậu nương nương có thể làm cho huynh trưởng ngồi lên vị trí Quốc công, huynh trưởng nhất định sẽ toàn lực phò tá Thái Tử điện hạ,mà Thẩm Trầm Bích không còn chỗ dựa nữa, chúng ta cũng có thể đòi lại nỗi nhục ngày hôm nay!”

Quân Trần Mộ đứng thẳng người dậy, gật đầu lia lịa: “Đúng vậy! Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy kế này khả thi,nếu chúng ta có thể thu hồi binh quyền lại, phụ hoàng đến lúc đó tất nhiên sẽ không trách tội chúng ta.

Hoàng Hậu không nói gì, cau mày suy nghĩ.

Xưa nay quả thật là không có tiền lệ để nữ tử làm quan,chi bằng lấy cớ này để nâng đỡ kẻ khác, đến lúc đó sẽ không còn cần đến tiện nhân Thẩm Trầm Bích này nữa.

Nghĩ đến đó, nét mặt của Hoàng Hậu mới hòa hoãn đi nhiều: “Các ngươi đứng lên đi!”

Hai người thở phào trong lòng, lúc này mới đứng dậy, cẩn thận dè dặt quan sát sắc mặt của Hoàng Hậu.

“Các ngươi có kế hoạch gì không?” Hoàng Hậu nhìn chằm chằm vào Thẩm Ti Huyền.

Thẩm Ti Huyền khẽ gật đầu: “Thần nữ và huynh trưởng đã bàn bạc đối sách, Thái Tử điện hạ cũng cảm thấy kế hoạch này khả thi,chỉ là cần có sự ủng hộ của Thái Tử điện hạ và Hoàng Hậu nương nương!”

Sau đó, ba người rì rầm rất lâu, thương nghị xem làm sao để đoạt quyền trong tay Thẩm Trầm Bích.

Đến lúc Thẩm Ti Huyền rời cung, đã là buổi trưa, nàng ta đầy vẻ vui mừng, như thể gặp được chuyện tốt nào đó vậy.

Chỉ là không nghĩ tới, nàng ta vừa bước vào phủ Quốc công thì đã bị thị vệ bắt lại.

“Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi bỏ ta ra!” Thẩm Ti Huyền vội giãy giụa.

Nhưng mà một nữ tử yếu ớt như nàng ta làm sao có thể chống lại hai nam nhân vai to eo thô được chứ?

Ngay sau đó, nàng ta bị đưa tới từ đường của Thẩm gia, quỳ rạp trên mặt đất giống như con chó chết.

Nhìn từng hàng bài vị ở trước mặt và các trưởng bối ngồi ngay ngắn ở hai bên, Thẩm Ti Huyền run rẩy trong lòng, có dự cảm không lành.

Quả nhiên, thấy nàng ta tới, Thẩm Trầm Bích dâng xong ba nén hương, mới từ từ xoay người lại.