Thẩm Trầm Bích gắt gao cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không dám lên tiếng, nàng đắm chìm trong sự vui sướиɠ và thống khổ, nhưng lại không thắng nổi sự mệt mỏi rã rời, cuối cùng chìm vào giấc ngủ say.
Nửa giờ sau, tia máu trong mắt Dạ Huyền Thần dần rút đi, cả người cũng khôi phục lại chút lý trí.
Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Trầm Bích đang mê man, mấp máy môi, cuối cùng vẫn từ cửa sổ xe nhảy xuống.
“Tiểu thư, đã đến phủ rồi.” Sau khi xe ngựa dừng lại, Bích Vân thấy trong xe không có tiếng động liền gọi một tiếng.
Nghe thấy giọng nói của Bích Vân, Thẩm Trầm Bích mới từ từ tỉnh lại.
Đau, thật sự là rất đau!
Thẩm Trầm Bích sửa sang lại quần áo, ánh mắt sắc bén, hỏi Bích Vân: “Bích Vân, muội đã đi theo ta bao nhiêu năm rồi?”
Vẻ mặt Bích Vân có chút lo lắng, “Hồi tiểu thư, Bích Vân từ lúc năm tuổi đã đi theo tiểu thư, đã được mười ba năm rồi.”
Thẩm Trầm Bích gật đầu, trong giọng nói mang theo một tia cảnh cáo.
“Ta biết muội trung thành tận tâm với ta, việc gì có thể nói, việc gì không thể nói, ta tin rằng muội hiểu rõ.”
Bích Vân thở phào một hơi, mỉm cười.
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ hiểu.”
Thẩm Trầm Bích gõ đầu Bích Vân mấy cái rồi trở về phòng, nhìn thấy Bích Vân đi tìm xa phu, trong lòng hài lòng.
Nha đầu Bích Vân này từ nhỏ đã đi theo nàng, thân thiết với nàng như tỷ muội, đáng tiếc kiếp trước lại vì nàng mà bị người khác dìm xuống hồ nước.
Một đời này, nàng nhất định sẽ bảo vệ nàng ấy, để nàng ấy tránh thoát số phận bi thảm ở kiếp trước.
Thẩm Trầm Bích trở về phòng liền tắm rửa sạch sẽ, nghĩ đến chuyện đã xảy ra hôm nay, không khỏi thở dài một hơi.
Sau khi nàng thay quần áo xong, trở lại phòng thì Bích Vân đã mang sổ sách tới.
Đây là sổ sách của phủ Quốc công ngày trước, vẫn do quản gia quản lý, bây giờ rơi vào tay nàng.
Nhưng mà, lúc nàng lật xem sổ sách, vô tình phát hiện ra mỗi tháng phụ thân đều lấy một ít bạc từ khố phòng, mà số bạc này lại đưa đến vương phủ của Dạ Huyền Thần.
Nếu như nói di thư nằm trong tay Dạ Huyền Thần là trùng hợp, vậy thì bạc phụ thân đưa cho hắn chẳng lẽ cũng là trùng hợp sao?
Thẩm Trầm Bích nghĩ mãi vẫn không ra, thế nhưng nàng luôn cảm thấy giữa phụ thân mình và Dạ Huyền Thần chắc chắn là có bí mật hoặc là giao dịch nào đó.
Còn về phần là giao dịch gì, thì có lẽ chỉ có thể tìm manh mối từ chỗ Dạ Huyền Thần mà thôi.
Không biết từ lúc nào, Thẩm Trầm Bích đã từ từ thϊếp đi, cho đến khi bị tiếng ồn đánh thức.
“Tiểu thư, Thái tử điện hạ đã đợi ở thiên phòng được một khắc rồi, người mau dậy đi!” Bích Vân đứng chờ ở cửa có chút sốt ruột.
Bên kia, Quân Trần Mộ cũng chờ đến mức nổi nóng, nhưng đây là việc mà hoàng hậu giao cho nên hắn ta đành phải thu liễm lại tính tình, thỉnh thoảng nhìn ra phía cửa.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, Thẩm Trầm Bích mới thay một bộ đồ mới, bước vào cửa, miệng thì nói xin lỗi nhưng mà trong mắt lại có một tia ý cười trào phúng.
“Thần nữ hôm qua bị hoảng sợ nên thân thể có chút khó chịu, đã để Thái tử điện hạ đợi lâu rồi!”
Quả nhiên, Quân Trần Mộ vừa nghe thấy lời này thì sắc mặt lập tức xanh lét, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không sao, bổn thái tử cũng vừa mới tới.”
Nữ nhân này thế mà để hắn ta chờ nửa canh giờ!
Hắn ta chính là Thái tử điện hạ, là thiên tử tương lai, ai ai cũng tranh nhau nịnh bợ hắn, thế nhưng Thẩm Trầm Bích lại hết lần này đến lần khác khinh thường hắn!
“Không biết hôm nay Thái tử điện hạ đến thăm là có chuyện gì?” Thẩm Trầm Bích biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Quân Trần Mộ nghiêng đầu liếc nhìn Thẩm Ti Tuyền, ánh mắt chán ghét không hề che giấu, “Hôm qua đã khiến Thẩm tiểu thư hoảng sợ, trong lòng bổn thái tử khó mà nén được tức giận, nên hôm nay đã đặc biệt đưa người tới đây xin lỗi Thẩm tiểu thư!”
Thẩm Ti Huyền dưới áp lực, không còn cách nào khác đành phải quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Trầm Bích, nước mắt lưng tròng, đáng thương nói: “Tỷ tỷ, hôm qua là muội nói năng bậy bạ, khiến tỷ tỷ sợ hãi, hôm nay muội muội đích thân đến đây bồi tội.”