Chương 5

Edit: Sub

Beta: Đèn

Sắc trời đã tối, vào đêm* lạnh lẽo mà yên tĩnh, đèn đường vàng mờ nhạt tràn xuống đất. Trác Lân chậm rãi đi trên con đường nhỏ lát gạch xanh, con mắt chuyên chú nhìn mũi chân mình, một bộ dáng vẻ thờ ơ với bốn phía.

(*nguyên văn người hành đạo lặng lẽo..)

Hiện trường hỏa hoạn y chỉ mới đi qua một lần, nhưng điều này hoàn toàn không thể làm khó được khả năng ghi nhớ của y, huống hồ chỗ đó cách nhà y cũng không xa.

Đây cũng là một trong những lý do khiến y lúc đó đồng ý đích thân tới hiện trường, đồng thời cũng trở thành cơ hội y và Mạt Tây Nam tình cờ gặp mặt.

Đúng, đó là tình cờ gặp gỡ mà không phải sơ ngộ*.

(* Sơ ngộ: lần gặp đầu tiên)

Nghĩ tới đây, Trác Lân không kìm lòng được mỉm cười. Nhưng mà mỉm cười như vậy, cũng rất nhanh bị ưu thương nhàn nhạt lấp đi.

"Tây Nam..." Y nhẹ giọng ghi nhớ cái tên này, tròng mắt như hắc diệu thạch bên trong ngâm đầy sương mù ướŧ áŧ. Bởi vì Mạt Tây Nam mà trong nhà tràn ngập không khí sinh hoạt, thực sự quá mức ấm áp, khiến y hầu như muốn quên đi mục đích tiếp cận hắn.

Thực sự là... Cảm giác khiến người ta chán ghét.

Khóe môi kéo lên nụ cười khổ sở. Trác Lân lắc lắc đầu, tăng nhanh bước chân hướng tới chỗ cần đến.

Sự việc xoay quanh trong đầu thực sự quá nhiều, y vội vàng quẹo vào góc đường, cũng không chú ý tới trong góc tối xẹt qua một bóng đen.

Buổi tối khu nhà yên tĩnh lại quạnh quẽ, chỉ có lác đác vài ánh đèn từ cửa sổ chiếu rọi ra. Trong bóng tối nhìn không rõ lắm, Trác Lân ngửa đầu xác nhận căn nhà bản thân muốn tìm kia, sau đó bước vào cửa lớn đi vào thang máy.

Trên hành lang năm tầng không có một bóng người, bên trong tòa nhà xảy ra hỏa hoạn kia, đường cảnh giới màu vàng của cảnh sát toàn bộ đều bị bỏ đi. Cánh cửa chính của nhà trọ đã đen thùi lùi, tựa hồ như còn tỏa ra mùi cháy khét.

Cửa phòng đóng chặt, nhưng điều này cũng không làm khó được Trác Lân. Y lấy từ túi tiền trong túi áo khoác ra một cái thanh sắt, sau khi hơi hơi khiêu mấy cái, cửa bị đóng liền nhẹ nhàng phát ra tiếng "Xoành xoạch".

Cửa chậm rãi bị đẩy ra, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào tình cảnh thê thảm bên trong. Gia cụ cùng thiết bị điện đã bị cảnh sát mang đi làm bằng chứng, bên trong căn phòng trống rỗng chỉ để lại những dấu vết của việc bị lửa thiêu qua, sàn nhà và mặt tường cũng bị cháy đen.

Giày da theo từng bước chân nhẹ nhàng phát ra tiếng, Trác Lân đi vào phòng khách. Thế nhưng chưa đi được mấy bước y liền ngừng lại, ngẩng đầu lên hít thở nhè nhẹ.

Hương vị.

Trong phòng, tựa hồ có một loại mùi hương... Là mùi hoa?

Y nhíu nhíu mày, tầm mắt đặt vào phòng khách, chậm rãi di chuyển, cuối cùng dừng lại một góc trên sàn.

Nơi đó, có một đóa hoa màu xanh nho nhỏ.

"Đó là...?" Nhìn chăm chú đóa hoa kia, y nhẹ nhàng mấp máy môi thì thào, "Hoa Diên Vĩ?... Diên Vĩ màu xanh, diên vĩ là loài cây thân thảo nở hoa, hoa theo năm tháng, bách hợp nhìn hoa diên vĩ, tên gọi được bắt nguồn từ tiếng Hi Lạp. Thế nhưng vì sao lại ở đây...?"

Y đang trầm tư, lông mày càng nhăn càng chặt.

Dưới tình huống toàn bộ sự chú ý đều bị đóa hoa này hấp dẫn, y vẫn chưa biết rằng vẫn luôn có một bóng đen theo sau đuôi mình.

Bóng đen chậm rãi di chuyển đến phòng khách, lặng yên không một tiếng động từ phía sau tiếp cận y, thế nhưng y không hề phát hiện.

Đi tới đóa hoa trước mặt kia, y cúi người quỳ một gối xuống dưới sàn nhà, đầu ngón tay vuốt ve cánh hoa.

Đúng lúc này, bên tai xẹt qua một luồng gió lạnh.

Y kinh ngạc quay đầu lại.

Sau một cái chớp mắt, một chiếc khăn tay che miệng y lại.

Mạt Tây Nam cảm thấy rất bất an, loại bất an này bắt đầu có từ sau khi bước ra khỏi cửa nhà, hắn liền cảm thấy mình bị người theo đuôi.

Đây là một loại cảm giác rất kỳ quái, Mạt Tây Nam không phải là cảnh sát cũng không phải là thám tử, dựa vào lẽ thường mà nói hắn hẳn là rất trì độn (ngu, chậm chạp). Nhưng không hiểu xảy ra chuyện gì, hắn có thể cảm giác được luôn có con mắt cứ liên tục chăm chăm nhìn mình, cái tầm mắt hung hăng mà trần trụi kia khiến cho hắn không có cách nào lơ là.

Thật giống như, giống như đối phương đang cố để hắn phát hiện.

Thế nhưng...Không phòng bị mà lại không làm cho người khác phát hiện một chút manh mối, lại có người như thế sao?

Hắn là ai? Muốn làm gì?

Sẽ không phải là địch nhân của Trác Lân chứ? Bới vì ghi hận trong lòng, mà đối với người bên cạnh y không có ý tốt?

Ý nghĩ này đồng thời xuất hiện trong đầu, Mạt Tây Nam liền nở nụ cười. Làm sao mà biết được, chình mình thân thể cường tráng, mà Trác Lân lại thon gầy, vừa ngốc lại vừa trì độn, nhìn như thế nào cũng đều thấy được lực chiến đấu cùng phòng ngự của y tương đối thấp mà!

Nghĩ tới đây, Mạt Tây Nam đột nhiên sinh ra một tia nghi hoặc.

Trác Lân là trinh thám, nhất định đã từng đưa rất nhiều người vào tù, nên sẽ gây không ít thù hằn. Y gầy yếu như vậy, hơn nữa cả ngày đều là dáng vẻ thiếu gân, thực sự xưa nay chưa từng bị người ta trả thù sao?

Nếu như ngày nào đó đi trên đường, có tên tội phạm cực kì hung ác hướng y hô to: "Trác Lân, nợ máu phải trả bằng máu!" Y sẽ như thế nào?

Không phải sẽ dùng tuyệt chiêu thao thao bất tuyệt công kích tội phạm đi, đối với hắn mà thao thao bất tuyệt giảng giải tri thức về súng ống chứ?

—— Tốc độ tấn công mỗi giây của súng lục là xx, mà thời gian hệ thần kinh của thân thể sinh ra lệnh phản ứng là xx giây, vì lẽ đó nếu như anh nổ súng về phía tôi, xác suất tôi thành công tránh né là ——

Y chắc là sẽ không nói câu như thế chứ?

Không cần phản kích như vậy, tội phạm liền không hành động được bởi vì tinh thần tan vỡ mà tự động giơ súng đầu hàng.

Mạt Tây Nam không nhịn được nở nụ cười.

Có điều chỉ cần hắn ở đó, sẽ không để cho chuyện đó xảy ra. Hắn nhưng là cao thủ đánh nhau đó, chỉ cần đối thủ không quá nhiều, một lần đối hai, ba đại hán vẫn không thành vấn đề.

Hắn cũng sẽ không để lộ sơ hở, không cho sự tình Trác Lân bị năm tên đại hán ngăn chặn xảy ra lần thứ hai.

Ừm, hắn sẽ không để cho Trác Lân bị thương!

Ý nghĩ như thế khiến cho Mạt Tây Nam không kìm lòng được mà sinh ra ý chí chiến đấu, hắn một bên nghĩ, một bên bước nhanh đến nơi cần đến, cơ hồ quên mất rằng mình bị bám theo Lúc này hắn tựa như mơ hồ ý thức được, hắn đối với Trác Lân mãnh liệt sinh ra ý muốn bảo hộ.

Cái đầu óc phát đạt kia, gia hỏa tứ chi đơn giản.

Người kia giống như mèo cưng, khi thì lạnh nhạt kiêu ngạo, khi lại làm nũng cùng bố thí lòng thông cảm với hắn.

Hắn sẽ bảo vệ y.

Tuy rằng khi nhìn thấy y đem nhà làm cho hỏng bét, thật sự khiến người ta rất tức giận...

Mạt Tây Nam vò vò đầu.

Thời gian giao bản kế hoạch so với tưởng tượng càng lâu hơn, khách hàng vẫn cứ nhiệt tình muốn lôi kéo hắn ôn chuyện.

Từ sau khi cùng Trác Lân ở chung, Mạt Tây Nam vừa bị y thuê lại làʍ t̠ìиɦ nhân của y, hầu như không có thời gian riêng tư. Kỳ thật tính cách Mạt Tây Nam cũng rất rộng rãi, hắn thoạt nhìn lại rất thích kết bạn, khi đưa bản thiết kế thường cùng với khách hàng tán gẫu tới hai, ba tiếng, thế nhưng bởi vì kết giao với Trác Lân, liền không còn thời gian rảnh rỗi cùng người khác huyên thuyên nữa.

Hết thảy công việc gần đây, hầu như đều thông qua mạng internet mà hoàn thành.

"Tây Nam, xem ra gần đây cậu mất tập trung như vậy, sẽ không phải là kết hôn rồi chứ?" Trong phòng làm việc, đã có hai đứa trẻ, người đàn ông trung niên vóc người có vẻ phát tướng rót cho Mạt Tây Nam một cốc cà phê, cười ha hả hỏi.

"Không có," Mạt Tây Nam đỏ mặt cười mỉa mai, " Chỉ là... Khụ, nuôi một con mèo."

"Mèo?"

"Đúng vậy, tên kia tuy rằng rất thông minh, thế nhưng tính cách lại rất đáng ghét."

"Có bao nhiêu ác liệt vậy?"

"Một lời khó nói hết, Y a, vừa ngạo mạn lại vừa lạnh nhạt. Lúc tâm tình tốt sẽ đi khắp nơi trong phòng, lúc tâm tình không tốt sẽ ngồi trên ghế cả ngày..." Vừa nhắc đến Trác Lân, Mạt Tây Nam liền thao thao bất tuyệt, "Y thích ăn cá, ghét rau cần, chỉ biết quấy rối chứ không biết thu dọn, toàn đem sách từ trên giá sách ném xuống đất, khiến cho cả nhà loạn hết..."

"...Nha, vậy quả thật là một con mèo xấu tính." Mang theo vẻ mặt khá bất ngờ nghe xong một lúc, người đàn ông trung niên hơi giật mình gật đầu.

"Đúng vậy, tên kia lúc ngoan thực sự rất đáng yêu. Thế nhưng khi không nghe lời, quả thực khiến người ta tức muốn đem y bóp chết!" Mạt Tây Nam nhức đầu xoa thái dương.

"Ha ha ha a, là một con mèo rừng tính tình ác liệt ư?" Người đàn ông trung niên cười to.

"A?" Mạt Tây Nam ngẩn người, nhìn thấy gương mặt phì nộn (béo tròn) của đối phương, một đôi mắt bé nhỏ nhưng bên trong đôi mắt lại lập lòe ánh sáng bỡn cợt.

"Chỗ này, lộ ra rồi." Ngón tay ngắn thô to của nam nhân đâm đâm vào cổ áo chính mình.

Mạt Tây Nam nghi hoặc cúi đầu, nhất thời da đầu nổ một cái.

Ra ngoài gấp quá, hắn quên đem áo somi cài lại, lộ ra bên ngoài dưới xương quai xanh, một dấu ấn viên "ô mai" thình lình trước mắt.

"A A A a! Cái này, đây là..." Phát ra một trân kêu thảm thiết, Mạt Tây Nam vạn phần chật vật mà đem cổ áo kéo dựng lên, gương mặt trướng đến đỏ chót.

Hắn muốn tìm một cái cớ thích hợp, nhưng mà đầu não càng khẩn trương lại càng trống rỗng, ngay cả đầu lưỡi cũng như thắt lại, ấp a ấp úng cái gì cũng đều không nói ra được.

Khốn nạn! Trác Lân con người này rốt cuộc là làm cái này vào lúc nào? Vừa nãy ở trên ghế sô pha y không có chạm qua nơi đó... Lẽ nào tối hôm qua lúc hắn ngủ... Đáng chết a!

"A ha ha ha ha! Tuổi trẻ thật tốt a," nhìn dáng vẻ chật vật của Mạt Tây Nam, người đàn ông trung niên phát ra một trận cười to, hắn lau nhẹ nước nơi khóe mắt bật cười, "Xem ra các cậu tình cảm thật sự rất tốt, ừm, nước sữa hài hòa."

"Cái gì mà nước sữa hài hòa, nghe đến tởm..." Mạt Tây Nam tức xạm cả mặt, "Tình cảm của chúng tôi có tính là cái gì hay không, tôi không biết, dù sao thì cái tên kia não so với người bình thường cũng không giống nhau. Dù tôi đã thích y từ rất lâu rồi, thế nhưng y và tôi như sẽ như thế nào, tôi thực không rõ ràng một chút nào."

"Thông cảm cho cậu, loại ô mai như này cho thấy y chí ít rất thích thân thể của cậu."

"Đã nói là đừng nói buồn nôn như vậy mà!"

"Ha ha ha, thẹn quá hóa giận sao? Như vậy, cậu vẫn muốn tiếp tục giữ vững quan hệ à —— cùng với con mèo kia?"

"Nếu có thể, đương nhiên là tôi muốn!"

"Nếu đã như vậy a... Vậy nếu như cậu có nhận ra điều này, chỉ là nước để hòa sữa còn thiếu rất nhiều nha."

"Đã nói là đừng ác tâm như vậy rồi mà... Cái gì cơ?" Mạt Tây Nam kinh ngạc mở to hai mắt, phát hiện gương mặt mặt của người đàn ông kia dần dần thu hồi nụ cười.

Đùa à, lẽ nào vị đại thúc này muốn mình phải khóa tình cảm lại?

Tựa hồ quả thực như vậy, hắn nhìn thấy vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc của nam nhân.

"Tây Nam a, cậu đã chuẩn bị xong chưa?" Hắn nghiêm túc hỏi.

"Chuẩn bị cái gì?"

"Chuẩn bị hoàn toàn tiếp nhận người kia, cùng với... gia đình của y."

"A?"

"Tây Nam, cậu từ nhỏ đã sống một mình, có thể không hiểu lời tôi nói. Nếu như vẫn muốn cùng đối phương sống chung, cậu sẽ đối mặt không chỉ có y. Cậu còn trẻ, còn chưa hiểu được ở dài lâu trong cuộc đời. Y và gia đình của y, tầm quan trọng của cả hai là tương đương nhau, có lúc vế sau còn quan trọng hơn."

"Có chuyện như vậy sao?"

"Đương nhiên là có rồi, tuy tôi không biết cái con mèo mà cậu yêu thích kia có bao nhiêu mê người, nhưng nghe có vẻ như tính tình của y rất quái lạ. Nếu như đúng như vậy, phỏng chừng người nhà y cũng không mấy bình thường, nhất định rất khó đối phó."

"Sẽ như vậy sao?"

"Đó là đương nhiên! Cậu xem, giống như vợ tôi rất thích tiền a, thân thích bên nhà mẹ hơn mười người ai cũng đều tham tiền. Năm đó khi kết hôn, bọn họ tất cả đều vậy quanh muốn tôi lì xì tiền, tình cảnh kia đúng thật là..."

Người đàn ông nói nói liền quên luôn chủ đề ban đầu, vẻ mặt thanh tĩnh lại.

Thân thể mập mạp của hắn rơi vào bên trong sô pha, nhấc hai chân, thuận tiện châm một điếu thuốc, thao thao bất tuyệt kể về thời thanh niên của mình.

Hắn hăng say nói liên tục, thế nhưng Mạt Tây Nam cúi đầu, một câu cũng không nghe lọt.

Tây Nam, cậu chuẩn bị xong chưa?

Chuẩn bị hoàn toàn tiếp nhận người kia, cùng với gia đình của y.

Mãi đến tận lúc cùng khách hàng cáo biệt, trên đường đi về nhà, vấn đề này vẫn ở trong đầu Mạt Tây Nam không xua đi được.

Hắn xưa nay chưa từng nghĩ đến những thứ này.

Quan niệm gia đình của Mạt Tây Nam rất đạm bạc, lúc còn rất nhỏ cha mẹ hắn đã ly dị. Hắn bị phán cho ba ba, về sau liền bắt đầu ở ký túc xá, sau khi tốt nghiệp đại học liền trực tiếp thuê lại một nhà trọ độc thân.

Quan hệ cha con, đương nhiên sẽ không có mấy thân mật. Hai người ngay cả lúc gặp mặt,cũng chỉ là đưa phí nuôi nấng mỗi tháng cho Mạt Tây Nam và Tết mời cha ăn bữa cơm.

Ngoài ra, trong cuộc sống của Mạt Tây Nam chỉ có đồng nghiệp, hàng xóm, bạn bè... Hắn cùng với người khác quan hệ rất tốt, đã có lúc hắn quên mất bản thân trên đời này còn có "Người nhà".

Nhưng hắn không có, không có nghĩa là Trác Lân không có.

Trác Lân ở trong cuộc sống riêng rất hiền hòa —— đương nhiên cũng có thể nói là thiếu gân —— y xưa nay chưa từng hỏi qua việc riêng tư của Mạt Tây Nam, có thể ở trong mắt y những thứ đó đều "không quá quan trọng".

Mạt Tây Nam không để ý, mặc kệ Trác Lân có hỏi hay không, bối cảnh gia đình của hắn chỉ cần mấy lời đơn giản là có thể nói rõ ràng rồi.

Thế nhưng chính Trác Lân thì sao đây? Bản thân y ngơ ngơ ngác ngác, lẽ nào Mạt Tây Nam cũng vĩnh viễn cùng y ngơ ngơ ngác ngác như thế?

Trác Lân đương nhiên không phải từ khe nứt tảng đá mà ra, thế mẹ y là ai? Làm công việc gì? Vì sao có thể bồi dưỡng con kỳ quái đến vậy? Bọn họ hiện tại ở nơi nào? Quan hệ với Trác Lân ra sao?

Hơn nữa Trác Lân tựa hồ rất có tiền. Số tiền này đều dựa vào chính y làm việc mà kiếm được sao? Mấy cái thẻ tín dụng vàng rực rỡ kia lại là xảy ra chuyện gì? Bất luận Trác Lân có là trinh thám hay là hãi khách, Mạt Tây Nam không nghĩ ngân hàng sẽ đồng ý c ấp thẻ tín dụng cao cấp vì công việc của y.

Dù sao, những điều này căn bản không đáng thể diện nghề nghiệp gì.

Một khi bắt đầu suy nghĩ này, vấn đề liền càng ngày càng nhiều. Mạt Tây Nam dần dần phát hiện trên người Trác Lân có rất nhiều bí ẩn vờn quanh, mà đáp án của bí ẩn một cái hắn cũng không biết.

Vì vậy, nên làm gì đây?

Kế hoạch của Mạt Tây Nam hiện tại là cùng Trác Lân trở thành quan hệ tình nhân ổn định, nhưng sau đó thì phải làm gì? Cả đời làʍ t̠ìиɦ nhân, hay là thẳng thắn... kết hôn với y?

Nghĩ đến hai chữ cuối cùng, hắn đau cả đầu.

Đàn ông với đàn ông kết hôn, không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

Thế nhưng, hắn không muốn tặng Trác Lân cho kẻ khác. Hắn yêu y, cảm giác này sau khi sống chung càng trở nên rõ ràng hơn. Cùng Trác Lân sinh sống so với mộng xuân hư huyễn (giấc mộng huyền ảo) không biết tươi đẹp hơn bao nhiêu lần. Thậm chí gần đây Mạt Tây Nam còn cảm thấy, Trác Lân thiếu gân cũng thật đáng yêu, một bên đuổi theo phía sau xử lý y, một bên buồn bực răn dạy y, kiểu sinh hoạt này có một loại lạc thú đặc biệt.

Hắn, thực sự là càng ngày càng tiện*...

(*tiện: bẩn bựa, xấu xa)

Lẽ nào, đây chính là ái tình?

(Sub: đúng òi đấy ~)

Có lẽ nào hắn thực sự yêu Trác Lân, phần tình yêu này cũng không phải bởi vì mộng xuân về Trác Lân thành sự thật mà nhạt phai, trái lại càng trở nên sâu đậm thêm.

Hắn không muốn rời khỏi Trác Lân.

Một trận gió lạnh thổi qua trên đường, Mạt Tây Nam đột nhiên run cầm cập một hồi, vai hơi co lại. Tán gẫu quá hăng say, suy nghĩ lại quá chăm chú, hắn lúc này mới phát hiện rằng đã sắp nửa đêm rồi.

Rõ ràng đã cẩn thận nói với Trác Lân là một tiếng sau sẽ về nhà, hiện tại đã qua bốn tiếng, cái tên này liệu có tức giận không?

Nhìn dáng vẻ liên thủ cơ đều không đánh một trận của y*, phỏng chừng lúc thức dậy từ trong trầm tư phát hiện ra mình không có ở đó, liền lạnh nhạt đi vào thư phòng làm việc đi.

(*đại ý ở đây là không chú ý xung quanh?!)

Nếu như về nhà thấy y còn chưa ngủ, nhất định phải quả quyết ngăn lại mà răn dạy y, sau đó đem y ôm lên giường "như vậy", "như vậy"!

Nghĩ tới đây, Mạt Tây Nam lại không kìm lòng được mà cười dâʍ đãиɠ.

Trác Lân tựa hồ có chút khủng cao (sợ độ cao) chỉ cần bị Mạt Tây Nam chặn ngang ôm lấy sẽ rất sợ sệt, nhắm mắt lại liều mình kêu "Nhanh... Mau buông tôi ra..." Thanh âm hơi run khiến cho Mạt Tây Nam càng muốn bắt nạt y thêm, hắn sẽ ôm Trác Lân vào trong phòng quay vài vòng, sẽ dùng sức ném y lên giường.

Mà những lúc này tròng mắt đen kịt của Trác Lân sẽ trở nên ướŧ áŧ, sẽ dùng ánh mắt hơi oán giận mà trừng hắn.

(Sub: đấy, cứ thế thẩm nào tiểu Nam không kiềm được, đến ta cũng kiềm không nổi)

Ánh mắt như thế, sẽ lại càng khiến cho Mạt Tây Nam càng lúc càng phấn khởi. Mà tiếp sau đó, đương nhiên chính là một hồi thân thiết...

Khà khà, không lẽ đêm nay lại chơi chiêu này chứ?

Mạt Tây Nam che miệng cười trộm, Trác Lân có huyết áp thấp, đến nửa đêm sẽ rất hỗn loạn, sẽ mất đi hết thảy khả năng phản kháng. Như vậy... Nếu như sau khi bắt nạt y đến không còn khí lực nữa, sau đó tiến hành vấn đề chính? Nếu như y nhắm mắt lại hoặc là không phát ra thở dốc mê người như vậy, như vậy chính mình liền có thể kiên trì lâu hơn một chút, không chừng có thể chiếm được Trác Lân cho bản thân?

Mạt Tây Nam càng nghĩ càng hưng phấn, vừa nãy vấn đề quẫy nhiễu trong lòng dần dần bị quăng ra sau đầu.

Hắn không thể chờ được muốn về đến nhà nhìn thấy Trác Lân, hầu như là một đường chạy bộ xông về nhà.

Nhưng vừa mở cửa, hắn liền phát hiện bầu không khí không đúng.

Trong nhà không có một bóng người, Trác Lân không ở đây.

Y lưu lại một tờ giấy trên khay trà —— hóa ra y tới hiện trường hỏa hoạn. Cái chân chạy vặt này vốn dĩ nên để Mạt Tây Nam làm, nhưng thời điểm Trác Lân từ trạng thái hồn ở trên mây khôi phục như cũ mới phát hiện không gặp hắn, chỉ có thể tự mình đi một chuyến.

Từ những hàng chữ giữa hàng giấy đều lộ ra ràng Trác Lân hơi khó chịu, y tựa hồ đối với việc Mạt Tây Nam "đột nhiên" ra ngoài mà cảm thấy khá bất mãn. Vậy mà Mạt Tây Nam nắm lấy tờ giấy, kích động đến nỗi lệ nóng doanh tròng.

Trác Lân y, y,y cuối cùng cũng học được việc trước khi ra khỏi cửa báo hướng đi của mình rồi!

Còn nhớ lúc Mạt Tây Nam vừa dời đến, Trác Lân sẽ thường thường không hiểu sao mà đi ra ngoài. Thời gian y đi ra ngoài không có quy luật nào cả, có lúc vào sáng sớm, có lúc buổi trưa, có lúc chạng vạng, có lúc vào nửa đêm. Lớn chuyện nhất là có một lần Mạt Tây Nam tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng, phát hiện bên người khống có một bóng người, khắp nơi trong nhà cũng đều không nhìn thấy bóng dáng Trác Lân, sợ đến suýt nữa hồn phi phách tán!

Tuy rằng sau đó biết Trác Lân đi tới nơi phát hiện án mạng, Mạt Tây Nam vẫn giận mà không có chỗ phát tiết, suýt chút nữa là đem Trác Lân ngăn lại, đè xuống đất mà hành hung. Xung đột nhỏ tương tự đã xảy ra vô số lần, cuối cùng khi Mạt Tây Nam muốn dạy sọ não của Trác Lân ra đều đem câu "ra ngoài thì phải báo trước" khắc vào trong não y!

Hiện tại, Trác Lân cuối cùng cũng học được việc này, Mạt Tây Nam thật là có loại tâm tình cảm khái chim mẹ thấy chim non mọc cánh mà.

Có thể làm được việc này, có thể nói khoảng cách Trác Lân cách người thường đã gần hơn một bước?

Thế nhưng...

Hơi nhíu mày, Mạt Tây Nam phát hiện có chỗ không đúng. Dựa trên nội dung tờ giấy, Trác Lân là sau khi hắn rời đi cũng liền ra ngoài. Cách bây giờ đã gần năm tiếng rồi, mà vào tình huống thông thường, y sẽ không rời nhà lâu như vậy.

Dù sao, lần đầu tiên đi tới chỗ nhà trọ đó, y cũng chỉ mất có 3 phút liền thăm dò xong hiện trường.

Ngẩng đầu nhìn một chút, Mạt Tây Nam nhìn kim chỉ chậm rãi đi qua 12 giờ, trong lòng xẹt qua một tia bất an.

Trác Lân đến cùng là đi làm chuyện gì mà cần tốn nhiều thời gian như vậy? Sẽ không phải là đi lạc đường đó chứ? Hay là ở trên đường về nhà đói bụng, đi vào cửa hàng nào đó ăn đồ ăn? Hay là phát hiện manh mối thú vị nào đó, vì điều tra mà quên mất thời gian?

Có khi nào đi tìm Hùng thúc không?

Hay là...?

Càng nghĩ càng thấy không đúng, hắn xoay người lao ra khỏi cửa.

Nhưng mà, mới vừa mới xông ra phố lớn thì hắn liền dừng bước, mờ mịt vò đầu.

Hắn... căn bản không nhớ rõ cái đống nhà trọ kia nằm ở nơi nào!

Mạt Tây Nam là người bình thường, trí nhớ cũng không tốt như Trác Lân. Lúc trước sau khi đi qua hiện trường, hắn liền quên béng mất nơi xảy ra hỏa hoạn kia, hiện tại căn bản là không nhớ rõ được vị trí cụ thể của nhà trọ đó.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Hắn lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cảm giác bất an đang nhanh chóng khuếch tán. Trác Lân trở về muộn làm hắn không nhịn được nhớ tới việc chính mình vừa mới bị người theo đuôi, trên đường về nhà hắn vì vội vàng muốn tâm sự nên cũng không chú ý tới tầm mắt khi đó có còn hay không.

Sau đó, đối phương có tiếp tục theo dõi hắn hay không?

Nếu như không, hắn... sẽ không phải là thay đổi mục tiêu, đi theo dõi Trác Lân đó chứ?

Sau đó đem y...

"Sẽ không!" Mạt Tây Nam dùng sức lắc đầu.

Cái tên Trác Lân kia tuy rằng có thiếu gân, thế nhưng đầu óc cũng không ngu ngốc. Có thể dùng trạng thái bình thường mà an ổn sống một mình đến tận bây giờ, y hiển nhiên sẽ không phải là một đứa ngốc đem bản thân đặt vào cảnh nguy hiểm.

Thế nhưng... Cái kia cũng đã là chuyện của quá khứ a. Khi đó Mạt Tây Nam còn chưa quen biết Trác Lân, đương nhiên cũng không quản được an nguy của y, hiện tại bọn họ ở chung, là chủ và người làm công, là tình nhân hiện thời, hắn đương nhiên là muốn lo lắng cho tên kia rồi!

Khốn nạn! Sau khi tìm y về xong, nhất định phải bám vào lỗ tai của y mà cảnh cáo y " Lần sau đi ra ngoài không chỉ phải báo, còn phải nói rõ ràng là cần tốn bao nhiêu thời gian!"

Cùng lúc trong đầu tàn bạo mà hiện ra cái ý niệm này, Mạt Tây Nam lại cảm thấy một trận bi ai.

Bản thân mình như vậy, quả thực giống như một người vợ tận tâm* mà!

(* nguyên văn là yêu bận tâm đảm bảo phụ)

Hắn thực sự càng ngày càng không xong rồi...

Lấy điện thoại di động ra, Mạt Tây Nam quyết định gọi điện cho Hùng thúc. Cuống lên không phải biện pháp, chí ít hắn muốn đem địa chỉ nhà trọ hỏi tận tay, đem Trác Lân trở về rồi sẽ giáo huấn y thật tốt.

Nhưng mà ngay một khắc trước khi hắn chuẩn bị ấn xuống dãy số trước mặt, dư quang tầm mắt liếc về một tia dị dạng.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người đứng ở cuối ngã tư đường.

Trong không khí đêm tràn ngập mưa phùn, bốn phía tĩnh lặng, lối đi bộ trống rỗng đến ngay cả một chiếc xe, một người đi đường cũng đều không có.

Toàn bộ thế giới phảng phất như rơi vào giấc ngủ say vô tận, yên tĩnh như vậy, khiến cho Mạt Tây Nam có thể nghe rõ ràng được tiếng tim mình đập.

Hắn nuốt một ngụm nước miếng, kinh ngạc mà nhìn người kia.

Sương mù mỏng manh bay bên cạnh hắn, khiến hắn như một cái bóng hư vô mờ ảo. Toàn thân hắn đều tảo ra khí tức yên tĩnh, yên tĩnh như vậy, khiến cho Mạt Tây Nam căn bản không thể biết được là hắn đã đứng nơi đó từ lúc nào.

Xác nhận Mạt Tây Nam đã chú ý tới mình, đối phương bước chân, chậm rãi mà đi tới.

Bước chân của hắn tao nhã, vững vàng, an tĩnh mà mềm mại, lại như một vị thân sĩ có giáo dưỡng rất tốt. Theo thân thể hắn di chuyển, sương mù cũng chậm chậm tản đi bốn phía, Mạt Tây Nam qua mấy giây mới nhìn rõ được, đó là một thanh niên ôn văn nhĩ nhã*.

(*ôn hòa, nhã nhặn)

Tóc thanh niên có màu trà, dùng keo xịt chỉnh tề cố định sau tai, trán trắng bóng loáng nhìn vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Rõ ràng là đêm khuya, mà hắn còn mặc một bộ âu phục màu nâu nhạt cẩn thận, tỉ mỉ. Một bộ dáng "đang bận việc".

Sau khi bước về phía trước khoảng chừng năm mươi mét, thanh niên ở khoảng cách cách Mạt Tây Nam hai mươi mét thì dừng lại. Tư thế đứng của hắn kiên cường, ưu mỹ, trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp. Không biết là xảy ra chuyện gì, nhìn thấy nụ cười như vậy, nhịp tim kịch liệt của Mạt Tây Nam lại bình tĩnh trở lại.

Người này, có một loại mị lực khiến người khác không có cách nào chống cự được.

"Mạc tiên sinh, rất xin lỗi vì đêm khuya quấy rầy," khom lưng chuẩn ba mươi độ, thanh niên vô cùng cung kính hướng về Mạt Tây Nam mà hành lễ, "Ông chủ đang đợi ngài, mời đi theo tôi."

"Ông... Ông chủ?" Lời dạo đầu không hiểu ra sao làm cho Mạt Tây Nam đầu óc mơ hồ, "Cái gì mà ông chủ? Anh là ai?"

"Tôi là thư ký của ông chủ."

"... Cái này không cần nói đi? Muốn giới thiệu bản thân, ít nhất cũng phải báo họ tên!"

"Tên đối với tôi để mà nói không quan trọng, về sau ngài chỉ cần gọi tôi là thư ký là được rồi." Thanh niên nói, hướng về hướng đường phố mà ra dấu tay.

Theo động tác tay của hắn, một chiếc xe mà đen từ khúc quanh chậm rãi tiến tới, không tiếng động mà dừng ngay trước mặt hắn.

Lấu động tác vô cùng ưu nhã mở chỗ ngồi phía sau của xe ra, thanh niên lần thứ hai hướng về phía Mạt Tây Nam hành lễ, đồng thời cũng làm dấu tay mời.

"Xin hãy dành thời gian, kiên nhẫn của ông chủ có hạn. Mặt khác... Tôi nghĩ Trác Lân cũng sắp đợi không kịp."

" Trác... Trác Lân? Anh nói Trác Lân?" Người thanh niên nói nửa câu rốt cuộc cũng khiến cho Mạt Tây Nam thức tỉnh, hắn trong nháy mắt hiểu được, xông lên một phát bắt lấy cổ áo người thanh niên, tàn bạo mà lay động hắn, "Tôi biết rồi! Vừa nãy mẹ nó theo dõi tôi không phải là anh! Anh đem Trác Lân tới nơi nào?!"

Vài sợi tóc màu trà ở trên trán nhẹ lay động, thanh niên đối mặt với vẻ mặt dữ tợn của Mạt Tây Nam, vẫn là một bộ mặt bình tĩnh như nước mà mỉm cười.

"Xin hãy dành thời gian, theo tôi lên xe. Có thể không?"

Nhìn chăm chú hai mắt dấy lên lửa giận của Mạt Tây Nam, hắn dùng âm thanh vô cùng ôn nhu, đem lời nói ban nãy lặp lại thêm một lần.

Nụ cười ôn nhu, ấm áp như ánh nắng mặt trời.

- Hoàn chương 5-

Sub: chương sau có H nhé, nặng hay nhẹ tùy người cảm nhận. Nhưng vì nhiều lý do, ta vẫn sẽ đặt pass, pass là tên chuyện, viết thường, không dấu, không hoa.

Hố đang lấp, các tỷ tỷ xinh đẹp thỉnh thư thả(ظ Д ظ)ヽ("Д`ヽミノ"Д`)ノ