Chương 23: Trận chiến đầu tiên

"Đều qua nửa ngày, như thế nào cái gì cũng không có a?" Thang Nguyên ghé vào lớp tường trong suốt, nhìn phía dưới xanh biếc xanh biếc oán giận nói.

Ethan thấy bộ dáng bĩu môi của Thang Nguyên, nhấn thiết bị điều chỉnh của phi hành khí liền thấy bên cửa sổ đưa ra cái ghế dựa. Thấy nó, tiểu mập mạp lập tức ngồi lên, còn cười hì hì đối Ethan nói, "Cám ơn anh Ethan." Nói xong lại tiếp tục ghé vào bên cửa sổ, nhìn bên ngoài.

Không ngấy sao chời?? Joe và Hạ Thiêm nhìn nhau liếc mắt một cái, bất đắc dĩ cười cười.

Không bao lâu sau, tiểu mập mạp lại lẩm bẩm, "Ethan, phía dưới cái gì cũng không có, thật muốn xuống xem một chút a. Nhìn qua khung cảnh rất đẹp." Vừa nói vừa quay đầu chớp chớp mắt.

"Không thể, dù sao tinh cầu này có rất nhiều mãnh thú cấp bậc bất đồng phân bố khắp nơi cùng số lượng Trùng tộc không biết nhiều ít, ở trên phi thuyền vẫn an toàn hơn. Không phải tình huống đặc biệt, ai cũng không được xuống phía dưới." Ethan nghiêm túc trả lời tiểu mập mạp.

Rất ít khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của Ethan, tiểu mập mạp đầu co rụt lại, có chút sợ hãi nhỏ giọng lẩm bẩm, "Không thể thì không thể, dữ cái gì chớ."

Ethan bất đắc dĩ sờ sờ đầu cậu, "Anh có thể đem phi thuyền hạ xuống, đến lúc đó em có thể từ trong phi thuyền xem bên ngoài, cũng không sai biệt lắm."

"Có thể chứ? Có nguy hiểm hay không?" Thang Nguyên nguyên bản vốn tràn ngập thất vọng, đôi mắt nhất thời bừng bừng sức sống.

Ethan quay đầu hỏi những người khác trên phi hành khí, "Mọi người cảm thấy thế nào? Hiện đang không thấy có mãnh thú, nếu vẫn luôn không có mãnh thú xuất hiện thì lần thi đấu này chúng ta tham gia liền không có ý nghĩa. Không bằng chúng ta hạ phi hành khí, chủ động khiến mãnh thú phát hiện chúng ta."

Lucy gật gật đầu, "Ta đồng ý, vẫn luôn đợi trên phi hành khí, quá nhàm chán, huống chi quang não cũng bị cấm sử dụng."

Thấy những người khác cũng tỏ vẻ đồng ý, Ethan liền đi đến phòng điều khiển, tìm địa điểm đáp xuống.

Tiểu mập mạp kích động, ở trên ghế uốn tới ẹo lui tựa như một cái bánh trôi mập nhúc nhích, chọc cho Hạ Thiêm vốn dĩ đang xem cảnh sắc ngoài cửa sổ liên tiếp bật cười. Cảnh tượng này có chút tương tự như những ngày trên Duyên Thạch, thực là hoài niệm a. Hạ Thiêm chơi ngón tay chính mình cảm khái, tay cùng mặt đều nộn nộn, còn cứu được chân, thật không tệ. Vuốt vuốt bên này bên kia liền sờ đến nút không gian hình nhẫn trên tay.

Di, không biết Calle bỏ thứ gì bên trong, tối hôm qua quên xem mất tiêu. Hạ Thiêm phân ra một sợi tinh thần lực đi vào kiểm tra, không nhìn không biết, vừa nhìn liền bị dọa cho giật mình. Không gian bên trong lớn ghê gớm, có thể chứa vừa cả cơ giáp. Không gian lớn thế này đại khái chắc tốn thật nhiều tinh tệ đi. Đời trước, nút không gian lớn nhường này rất ít khi thấy qua ở chợ đêm. Lễ vật này quá lớn a!

Hạ Thiêm một bên suy nghĩ làm sao trả lại nó, một bên tiếp tục rà quét đồ vật bên trong.

Hoa tươi, hoa tươi, hoa tươi? Đủ loại hoa tươi đắt tiền đầy màu sắc?? Hình như cậu còn thấy hoa hồng đỏ chỉ xuất hiện trên sách lịch sử á?!

(Editor: Bezt tỏ tình, bezt thả thính =)))) thượng tá chuyên nghiệp voãi =))) )

...

Nhìn sắc màu rực rỡ trong nút không gian, Hạ Thiêm xoa xoa trán. Chuyện gì vậy nè? Trên tay bất tri bất giác lấy ra một đóa hoa hồng đỏ, nhìn hoa hồng trên tay, thần sắc cậu quỷ dị đổi đổi, đem hoa hồng đến trước mũi ngửi ngửi. Ca khúc, tiểu thuyết, võng kịch đều có ghi về hương thơm của hoa hồng đỏ, cậu cũng muốn biết nha. Một mùi hương nhàn nhạt, dịu nhẹ giống như được trộn lẫn mùi của nhiều loại hoa khác nhau... Hạ Thiêm xấu hổ đem hoa hồng buông xuông, hình như bên trong có rất nhiều hoa, mùi hương này khẳng định đã bị pha lẫn qua.

"Đây là cái gì? Là hoa hồng sao?" Không biết từ khi nào Lucy đã chạy tới trước mặt Hạ Thiêm, "Có thể cho người ta nhìn một chút được không?"

Nghe vậy, Hạ Thiêm vội vàng đem cái đồ vật phỏng tay này đưa cho Lucy.

"Hình như là viện nghiên cứu mới nghiên cứu ra. Hiện tại ở chợ hoa, một đóa hoa hồng đỏ có thể bán tới hơn mười vạn tinh tệ." Lucy trêu đùa nhìn về phía Hạ Thiêm.

Hạ Thiêm vô lực ứng phó vài câu, cũng may Lucy không có miệt mài theo đuổi. Dựa vào bên cửa sổ, Hạ Thiêm ở trong lòng âm thầm phun tào Calle phá sản.

.

Ở trên bầu trời của tiểu hành tinh, Calle đang kiểm tra những địa điểm Trùng tộc phân bố đột nhiên cảm thấy cái mũi có chút ngứa. Có phải tiểu Thiêm nhớ hắn không nhỉ? Tiểu Thiêm khẳng định rất thích lễ vật của hắn. Trên sách giáo khoa đều nói tặng hoa là minh chứng tốt nhất của tình yêu~

.

Phi hành khí đã ngừng lại trên bờ ven một hồ nước nhỏ.

Nhìn ngoài cửa sổ im ắng, Hạ Thiêm xuất thần không biết suy nghĩ cái gì.

"Cậu xem có phải mãnh thú biết chúng ta dừng ở chỗ này không, như thế nào chẳng thấy bọn chúng?" Thang Nguyên nhìn hồ nhỏ không một tia gợn sóng, lầm bầm lầu bầu nói.

Mới vừa lấy lại tinh thần, Hạ Thiêm nhanh trả lời, "Đại khái là vậy, dù sao mãnh thú cũng có trí tuệ."

"Hoàn hảo Trùng tộc không có nhiều trí tuệ." Tiểu mập mạp cảm khái.

Không trí tuệ? Từ thông tin của Lar, chúng đúng là giống như sinh vật không trí tuệ. Ai, Lar, Lar có thể nghe hiểu cuộc đối thoại của Trùng tộc nhưng không thể cho liên bang cùng đế quốc biết. Bằng không...

"Tiểu Điềm Điềm, cậu xem phía trước. Có phải trong bụi cỏ có cái gì không a?" Thang Nguyên chỉ vào lùm cây cao thấp không đồng nhất phía trước, quay sang Hạ Thiêm nói.

Hạ Thiêm cẩn thận nhìn nhìn địa phương Thang Nguyên chỉ, cũng không nhìn ra cái gì, liền lắc đầu nói, "Không có a, đều giống nhau. Mình không thấy thứ gì hết."

"Phải không, mình tổng cảm thấy nơi đây chả có thứ gì, quá an tĩnh. An tĩnh đến đáng sợ." Thang Nguyên nhìn lướt qua cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, chưa từ bỏ ý định lại ngắm cái địa phương kia vài lần.

"Nếu em đã thấy được, đại khái thật sự có vấn đề đi. Em chú ý một chút, người ta đi thông báo cho bọn Ethan." Lucy nói xong liền xoay người đi tới phòng điều khiển, vẫn luôn nhìn một cảnh sắc cũng sẽ mệt.

Qua không bao lâu, Hạ Thiêm đang nhắm mắt dưỡng thần bỗng cảm giác có người run run lôi kéo quần áo mình, liền mở mắt. Thấy tiểu mập mạp há to miệng trừng to mắt, run rẩy chỉ vào phía trước.

Hạ Thiêm nhìn theo hướng đầu ngón tay Thang Nguyên, chỉ thấy trong bụi cỏ lộ ra cặp mắt thật to màu xanh, liên tục nháy, nhìn qua thập phần quỷ dị.

"Đây là thứ gì?" Thang Nguyên run rẩy nhỏ giọng hỏi, sợ đem quái vật dẫn lại đây.

Vừa vặn Ethan đi tới nhìn, "Chuẩn bị nghênh chiến, không thể để nó chủ động tấn công lại đây. Đến phòng điều khiển đi, Hạ Thiêm, anh nhớ rõ em có nói em từng thao tác trên phi hành khí, mở l*иg phòng hộ." Ethan nhìn thoáng qua, nghiêm túc nói, thuận tay đem Thang Nguyên kéo lên.

Thang Nguyên đi theo Hạ Thiêm cùng Joe tới phòng điều khiển, "Ethan sẽ không có việc gì chứ?" Thang Nguyên lo lắng hỏi.

"Sẽ không, hiện tại nên lo lắng cho chúng ta." Hạ Thiêm một bên nói một bên điều ra màn hình điều khiển. Hệ thống này có điểm không tiên tiến bằng Duyên Thạch.

"Nhưng mình thực khẩn trương." Thang Nguyên cúi đầu, lầm bầm lầu bầu.

Joe ở một bên vỗ vỗ lưng Thang Nguyên, "Sẽ không có việc gì, bọn họ có tới ba người. Cho dù là mãnh thú cấp A cũng có thể đánh thắng."

Mười ngón tùy ý trên màn hình cảm ứng trong suốt điểm vài cái, Hạ Thiêm đầu tiên quen thuộc với hệ thống hơi cổ xưa này một chút, lại nhập lệnh chiếu cảnh tượng bên ngoài phi hành khí. Thấy đám người Ethan đã thao tác cơ giáp đi ra liền khởi động l*иg phòng hộ. Tiếp theo đi kiểm tra nguồn năng lượng của phi hành khí, Hạ Thiêm thuận tay đem l*иg phòng hộ nâng cao cấp bậc một tí. Trăm năm trước khoa học kỹ thuật như thế nào có thể lãng phí nguồn năng lượng như vậy, Hạ Thiêm cảm khái vài câu liền đem tầm mắt chuyển qua đám cơ giáp giữa không trung.

Đầu tiên là cơ giáp màu đen của Alan đi ra, theo sau là cơ giáp màu bạc của Lucy. Đôi mắt xanh vẫn không có biến mất, vẫn như cũ tránh ở trong bụi cỏ, tựa hồ cảm thấy hai cái quái vật khổng lồ này không có gì uy hϊếp. Cuối cùng, thời điểm cơ giáp cầu vồng của Ethan đi ra, biến cố nổi lên.

Cự thú mắt xanh trong giây lát hướng về Ethan đánh tới, may là Ethan đề phòng, nhảy tránh đi. Mà cự thú bốn chân đυ.ng vào l*иg phòng hộ của phi hành khí cũng bị bắn ngược ra ngoài, trong không trung quay cuồng một vòng rồi mới chấm đất. Lúc này mọi người mới thấy rõ bộ dáng của nó, mặt mũi hung tợn, toàn thân trên dưới lớn nhỏ không đồng nhất còn dính chất lỏng màu đen không biết tên. Hai mắt phiếm lục quang, hàm răng bén nhọn, trong miệng nước dãi từng giọt tích trên mặt đất. Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được một cổ tanh tưởi.

Cự thú không từ bỏ công kích Ethan, ngửa đầu rít gào một tiếng, tiếp theo hướng Ethan đánh tới.

Ethan không tránh né, trực diện đối diện cự thú, tránh thoát răng nanh cùng móng vuốt của nó, một quyền hướng bụng nó đánh tới. Cự thú ăn đau né tránh, lại hướng về phía Lucy tấn công. Lucy trực tiếp giơ lên khẩu súng trên cánh tay cơ giáp, nhanh chóng kích hoạt liền trực tiếp bắn vào người cự thú.

Khói mù qua đi, cự thú còn đang ở tại chỗ rít gào, hiển nhiên súng của cơ giáp không tạo thành thương tổn gì cho nó.

Alan đi về phía trước nhảy vài bước, tạo thành một hình tam giác đem cự thú vây bên trong.

"Đừng để nó tới quá gần cơ giáp, trên người nó có chảy ra dịch ăn mòn." Ethan xoay cơ giáp cánh tay vừa mới huy quyền một chút, dùng thông tấn khí (máy truyền tin) bên trong cơ giáp nói. "Cũng không cần mạo hiểm bắn pháo lửa, khiến rừng rậm hoả hoạn sẽ không tốt, hãy dùng kiếm."

"Đã rõ." Alan cùng Lucy đồng thời nói.

Ba đài cơ giáp khởi động kiếm, vẽ ra ba đạo lam quang, đồng thời hướng về cự thú tấn công. Cự thú tựa hồ biết mình khó có thể thoát nguy, tầm mắt nhìn chằm chằm vào Ethan.

Kiếm cơ khí gian nan ở cự thú trên người vẽ ra từng đạo vết thương thật nhỏ, miệng vết thương chảy ra máu đỏ, tựa hồ cảm giác được đau đớn, cự thú một ngụm cắn vào cánh tay cơ giáp của Ethan. Nước bọt trong miệng ăn mòn cùng với lực kéo thật lớn, cánh tay cơ giáp bị kéo đứt. Đồng thời cự thú cũng tránh thoát Alan cùng Lucy dây dưa, hướng về phía cơ giáp Ethan bị cắn rớt cánh tay đuổi theo.

Ethan xoay người nhảy ra, bỏ lại cánh tay cơ giáp bị cắn rớt. Ngồi trên cơ giáp, cánh tay bị mất cơ giáp của Ethan có chút run do mất đi tinh thần lực khống chế. Cánh tay cơ giáp còn lại nhanh chóng điều ra súng laser, hướng về đôi mắt cự thú vọt tới.

Đôi mắt bị thương, cự thú lui về sau một bước, lại bởi vì mất đi một con mắt nên cơ thể có chút không cân bằng, bước đi bất ổn.

"Tấn công mắt." Ethanhướng hai người kia nói.

Alan tiến lên cùng cự thú cận chiến, đem nó dấn tới trước mặt Lucy. Lucy sớm đã mở sẳn súng laser, chờ Alan vừa ly khai trước người cự thú liền bắn thẳng vào mắt nó.

Mất đi hai con mắt, cự thú đã khϊếp đảm, xoay người muốn chạy.

Alan không cho nó cơ hội này, sau khi kích hoạt điện lưu trên kiếm liền trực tiếp hướng miệng vết thương thật nhỏ vừa chém được trên người nó mà bổ tới. Cự thú ăn đau, ngửa đầu lên trời rít gào. Thấy thế, Lucy cùng Ethan đồng dạng kích hoạt điện lưu trên kiếm, hướng về cự thú bổ tới.

Khi nó giãy giụa, lộ ra cái bụng trắng có màu khác biệt so với cơ thể, Lucy nhanh chóng cầm lấy kiếm trực tiếp đâm vào. Bụng cự thú không có lớp da dày cứng như trên lưng nên trực tiếp bị kiếm xuyên qua.

---

Mẩu truyện nhỏ:

Calle: Tặng hoa tươi là minh chứng tốt nhất của tình yêu~

Hạ Thiêm: Thối lắm!!

Calle: *biểu cảm không nhịn nổi* Vậy "yêu" em là minh chứng tốt nhất~

Hạ Thiêm: Anh... Ưʍ... Ngô...