Chương 24: Thực chiến ngày đầu tiên!

Cuối cùng cự thú ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, bị Lucy tìm được trái tim, trực tiếp mất mạng. Phòng ngừa cự thú mất đi trái tim nhưng vẫn còn sống, Lucy lại đâm vào tim nó một lần nữa đồng thời rót điện lưu vào.

Nhìn cự thú từ kịch liệt giãy giụa đến hơi thở thoi thóp lại đến không nhúc nhích, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vừa định đem chiến lợi phẩm mang về phi hành khí, lúc này, một thân ảnh to lớn mạnh mẽ bổ nhào vào trên người Lucy. Alan lập tức phản ứng kịp, nhanh chóng kích hoạt kiếm giúp đỡ Lucy thoát khỏi quân địch.

Là một đầu cự thú mắt xanh khác, nhận thấy nguy hiểm liền lập tức nhảy khoảng đất trống an toàn bên cạnh. Trong miệng nó một giọt lại một giọt chất lỏng chảy xuống, không ngừng hướng Lucy rít gào, nhìn qua thập phần phẫn nộ.

Ba người cấp tốc phản ứng, , đều vung kiếm hướng cự thú lao tới, thập phần ăn ý tấn công về bụng nó.

Cự thú không quan tâm, vẫn luôn tập trung toàn bộ sức mạnh chộp về phía Lucy, lại dùng răng nanh hướng phần cổ cơ giáp của Lucy mà cắn.

Có kinh nghiệm lần trước, chiến đấu rất nhanh thì kết thúc, đồng thời cơ giáp của Lucy cũng hư hao không ít linh kiện.

Sau khi đem hai đầu thi thể cự thú cấp tốc mang lên phi hành khí, cơ giáp của Ethan liên tiếp truyền thông tin.

"Khởi động phi thuyền rời đi nơi này, vừa mới chiến đấu phát ra tiếng động quá lớn, mãnh thú cũng chảy rất nhiều máu, sẽ hấp dẫn các mãnh thú lại đây." Ethan nửa giải thích nói.

Nghe được mệnh lệnh của Ethan, Hạ Thiêm đầu tiên đóng cửa ra vào của khoang cơ giáp, lại khởi động phi thuyền cho nó phi hành không mục tiêu trên không trung.

Mà lúc này ở địa phương vừa mới chiến đấu, nơi lưu lại máu của cự thú kia dần dần hiện ra một cái sừng bóng loáng nhưng cũng thập phần kỳ quái. Máu trên mặt đất cũng từ từ biến mất khiến địa phương đó trông không khác gì những vị trí xung quanh. Một cái xúc tua từ lòng đất chui lên, trực tiếp quấn lấy phần cánh tay cơ giáp bị cắn rớt của Ethan rồi kéo nó vào trong đất. Lát sau lại hướng mặt đất giãy giụa một chút lại chui lên cao hơn, đồng thời trên cái sừng kia xuất hiện đôi mắt quỷ dị, đôi mắt giống y chang lần trước, vẫn luôn nhìn hình dáng phi hành khí bay xa, thẳng đến nhìn không thấy bóng dáng của nó nữa.

Trong phi thuyền, đám người Thang Nguyên chạy tới phòng huấn luyện cơ giáp, thấy ở đó đặt quái vật mắt xanh.

"Ethan, anh không sao chứ?" Thang Nguyên chạy đến trước mặt Ethan, cầm lên cánh tay anh cẩn thận xem xét.

Ethan cười cười, an ủi Thang Nguyên, "Anh không có việc gì, chỉ là tạm thời không thể dùng tinh thần lực khống chế cánh tay thao tác cơ giáp. Nhờ Joe trị liệu một chút thì tốt rồi." Nghe vậy, trong mắt Thang Nguyên toát ra lo lắng, Ethan lại nói tiếp, "Thật sự không có gì trở ngại, Lucy có khả năng so với anh còn nghiêm trọng hơn một chút. Chỉ là cơ giáp của anh hư hao tương đối nhiều thôi."

Nghe được lời này, Thang Nguyên vẫn cầm tay Ethan nói liên miên, lại bắt lấy y phục của Joe cách đó không xa, "Joe, cậu mau kiểm tra cho Ethan, khẳng định rất đau."

Joe bất đắc dĩ cười cười, "Mình trước kiểm tra tinh thần lực của Lucy một chút, ban nãy mãnh thú phá hủy không ít phòng ngự trên cơ giáp á."

"Ethan, em về sau phải làm cho anh một cơ giáp thật lợi hại, lợi hại đến mức cho dù có là Trùng tộc cũng không thể cắn xuống cánh tay, như vậy anh sẽ không bị thương." Ánh mắt như thể muốn thiêu đốt cả vũ trụ của Thang Nguyên toát ra, ở trong lòng cũng âm thầm thề, cơ giáp tốt nhất mới có thể bảo hộ Ethan.

Ethan cười gật gật đầu, vươn cánh tay không có vấn đề sờ sờ đầu Thang Nguyên, vui sướиɠ nói, "Hảo nha, anh đây liền chờ."

Đứng ở nơi xa, Hạ Thiêm cũng quan sát hai mãnh thú mắt xanh kia, vốn muốn nhìn phần trước, ai ngờ mãnh thú này quá hôi, giống như từ trong nước cống chui ra, làm cậu khó có thể tới gần.

Thời điểm Joe đem thương thế hai người trong đội xử lý ổn thỏa, quá trình quan sát của Hạ Thiêm vẫn không có gì tiến triển, cậu còn không nghĩ đến chuyện tiến tới gần a.

"Mặc vào đồ phòng hộ, đi xem chiến lợi phẩm của chúng ta." Ethan nhìn thấu suy nghĩ của Hạ Thiêm, lên tiếng nói.

Nhanh nhẹn thay y phục phòng hộ, mọi người rốt cuộc tiếp cận hai đầu mãnh thú này. Vì cái gì lại đem mãnh thú cũng khiêng lên? Bởi vì toàn thân trên dưới của chúng đều là bảo bối a. Chế tạo cơ giáp làm sao có thể thiếu mãnh thú chứ?

"Trên người chúng chảy ra dịch có tính ăn mòn rất lớn." Joe dùng một cây gậy không rõ chất liệu chọc chọc vào người mãnh thú. Cây gậy kia tiếp xúc với chất lỏng nên có chút nhũn.

"Da cũng thực cứng." Alan nãy giờ không nói gì cũng tiếp một câu.

Chờ mấy người đem mãnh thú nghiên cứu từ trên xuống dưới trái phải hai bên, Ethan liền lấy ra máy ghi chép đem máu mãnh thú nhỏ vào. Sau đó trên thiết bị xuất hiện cấp bậc cùng tên mãnh thú, [Mắt Xanh, cấp B]. Cái tên thực tế hết sức!!

"Gia hỏa hung như vậy mà chỉ có cấp B sao? Vậy cấp A phải có bao nhiêu lợi hại a?" Tiểu mập mạp giật mình mở to hai mắt của mình, lại tiếp tục nói, "Thiết bị mô phỏng mãnh thú cấp B cũng không có lợi hại như vậy nha."

"Thiết bị mô phỏng chỉ bắt chước 80% mà thôi, cũng không thể chuẩn xác mô phỏng ra hoàn toàn tập tính công kích, phương hướng của một con mãnh thú." Ethan đối Thang Nguyên giải thích.

"A, trách không được anh có thể ở phòng huấn luyện đồng thời đánh ba con cấp B. Thì ra chúng căn bản không phải cấp B chân chính." Thang Nguyên trêu đùa Ethan, nói xong lại không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc có chút ưu sầu nói, "Kia cấp A khẳng định lợi hại hơn, không biết chúng ta có đánh lại không nữa."

Hạ Thiêm liếc tiểu mập mạp đã lâm vào mơ hồ, "Đánh không lại liền chạy a. Đạo lý này cậu cũng không biết? Bằng không nhà trường cấp cho chúng ta l*иg phòng hộ làm chi."

"Đúng nha." Nghe được Hạ Thiêm nói, tiểu mập mạp lại vui vẻ lên.

"Lần này cơ giáp hao tổn khá lớn, thời điểm mấy đứa tu sửa có khả năng sẽ tương đối phiền toái." Ethan nói.

"Không có việc gì, cứ giao cho tụi em. Tiểu Điềm Điềm cậu nói đúng không." Tiểu mập mạp ngẩng đầu lên, vẻ mặt đắc ý vỗ vỗ ngực. Đầu tiên là nhìn Ethan, sau đó lại nhìn Hạ Thiêm.

Hạ Thiêm cũng gật gật đầu, "Tụi em sẽ mau chóng sửa xong, hy vọng linh kiện cũng không quá kém."

Trong kho bảo trì, người máy đầu tiên sử dụng dung dịch thanh tẩy rửa sạch cơ giáp, sau đó Hạ Thiêm cùng Thang Nguyên hai người liền lâm vào bận rộn.

Tinh thần lực của Hạ Thiêm trải qua một đoạn thời gian điều tiết khống chế, miễn cưỡng có thể dùng đến trình độ cấp A. Sửa chữa cơ giáp là công trình lớn. Đời trước, cơ giáp trên Duyên Thạch đều từ cấp A trở lên nên hư hao không có nhanh như vậy, hơn nữa linh kiện và hệ thống cơ giáp cũng tiên tiến hơn rất nhiều so với một trăm năm trước. Trên Duyên Thạch cũng có không ít người sửa cơ giáp, chỉ có cơ giáp nào cá biệt mới cần đến cậu tự mình động thủ. . Đời này, đây có lẽ là lần cậu sửa chữa hư hao của nhiều cơ giáp như vậy.

Trải qua nửa ngày sửa chữa, Thang Nguyên dùng tinh thần lực khống chế kết nối của cơ giáp cuối cùng, "Rốt cục sửa xong, mệt mỏi quá a."

Hạ thiêm vô lực xoa một chút mồ hôi trên trán, "Quả thực mệt mỏi quá." Tinh thần lực đã tiêu hao quá mức. Ai, quả nhiên liền tính là có thể thao tác đến cấp A nhưng thực tế tinh thần lực cũng chỉ đủ cho cấp B.

Thang Nguyên cuối cùng cẩn thận xem xét toàn bộ điểm nối tinh thần lực, "Tiểu Điềm Điềm, cậu làm giỏi quá. Toàn bộ điểm nối liên kết thật tốt, giống như chúng nguyên bản được chế tác theo khuôn mẫu." Khẳng định ở sau lưng len lén luyện rất lâu rồi, tiểu Điềm Điềm thật nỗ lực.

"Cám ơn. Hiện tại mệt mỏi quá a, chúng ta đi nghỉ ngơi một chút đi." Đã chống đỡ thật lâu, Hạ Thiêm vẫy vẫy tay, tỏ vẻ phải về phòng nghỉ ngơi.

"Hảo nha, trở về tắm rửa một cái đi. Mệt chết." Thang Nguyên vươn vai, nhìn qua cũng không có vẻ mệt mỏi lắm.

Nhìn Thang Nguyên, Hạ Thiêm ở trong lòng thở dài, đây là cấp bậc khác biệt. Đồng dạng một lượng công việc, đẳng cấp cao luôn có thể dễ như trở bàn tay nghiền áp cấp thấp. Khi nào mới có thể khôi phục cấp SS a, cậu thật sự quá hoài niệm tinh thần lực đời trước.

Mặc dù nói đây là tiểu phi hành khí thế nhưng trên thực tế phi hành khí cũng không nhỏ. Phòng sửa chữa, phòng huấn luyện, phòng điều khiển đều không thiếu, ngay cả phòng riêng mỗi người cũng có.

Hạ Thiêm ở trong phòng tắm rửa xong, xoa xoa tóc liền nằm ở trên giường, vừa nằm xuống liền ngủ mất.

Chờ Hạ Thiêm tỉnh ngủ, ngoài cửa sổ trời đều đã tối. Không có trải qua khai phá của nhân loại nên tinh cầu đen kịt không gì sánh được. Từ phi hành khí nhìn ra ngoài, cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ thấy một mảnh hắc ám. Mà bên trong phi hành khí vẫn có ánh sáng mang tới cảm giác an toàn mỏng manh. Hải tặc một đời như Hạ Thiêm cũng cảm thấy như thế.

Ùng ục... Hạ Thiêm sờ cái bụng réo vang của mình, tính toán đi ra ngoài tìm chút gì đó ăn. Đương nhiên, trên phi hành khí cũng không có gì ăn, người máy làm đồ ăn cũng không có, chỉ có dinh dưỡng dịch khó uống trăm lần như một. Đối với người không kén chọn, có dinh dưỡng dịch cũng đã không tồi rồi.

Mở cửa, đi đến chỗ để dinh dưỡng dịch, tiện tay cầm một lọ nước trái cây, Hạ Thiêm hít sâu một hơi, lại nín thở đem dinh dưỡng một ngụm rót vào trong miệng. Tư vị kia, rung động đến tâm can, không thể miêu tả. Đại khái giống như được ghi trong một quyển nhật ký phong cách Hoa Hạ đời trước cậu nhặt được ở chợ đen, uống dịch hoắc hương chính khí so với ăn phân còn khó chịu hơn. Cậu tin tưởng thứ này so với cái gọi là dịch hoắc hương chính khí kia tuyệt đối khó uống hơn nhiều.

(Hoắc hương là loài thảo dược có công dụng kiện tỳ vị, mạnh dạ dày, điều trị trướng bụng, đầy hơi, ngoài ra cây còn dùng làm thuốc điều trị hôi miệng và chế tinh dầu)

"Hạ Thiêm?"

"Ân?" Nghe được thanh âm, Hạ Thiêm xoay người nhìn lại.

Ethan cười cười, "Em đã tỉnh? Thang Nguyên nói em ngủ rồi nên không có kêu em."

"Đúng vậy, đã ngủ nửa ngày." Hạ Thiêm duỗi người, "Anh như thế nào còn chưa nghỉ, cũng đã khuya rồi. Sẽ không phải là đói bụng đi." Nói đến đói bụng, Hạ Thiêm còn hướng mắt nhìn dịch dinh dưỡng, đối với Ethan nháy mắt vài cái.

"Anh đang gác đêm, dù sao nơi này cũng rất nguy hiểm, buổi tối không thể không có người canh gác." Ethan ngáp một cái, nói.

"Anh đều mệt mỏi một ngày, mau đi nghỉ ngơi a. Em tới gác, vừa mới tỉnh ngủ nên còn tình thần lắm."

Ethan cũng không chần chờ, dù sao hắn cũng muốn chính là ý tứ này. Nói ngủ ngon xong liền về phòng của mình đi ngủ.

Vô luận khoa học kỹ thuật phát triển cỡ nào, thời đại biến hóa ra sao, con người sẽ luôn có cảm giác đói bụng. Giấc ngủ cùng đồ ăn là hai thứ không thể thiếu của nhân loại. Hạ Thiêm một bên miên man suy nghĩ, một bên đi vào phòng điều khiển. Dự định làm quen hệ thống điều khiển hiện tại một chút, biết được khoa học kỹ thuật tiên tiến quá mức ở niên đại có trình độ chưa phát triển kịp cũng khó có thể biểu đạt thành lời.

Mười ngón thật nhanh hoạt động trên màn hình trong suốt phát ra tiếng vang lộc cộc. Tựa như giữa nền nhạc, ngón tay của Hạ Thiêm chính là tiêu điểm của sân khấu.

---

Mẩu truyện nhỏ:

Calle: Ta không có đất diễn, không thể biểu đạt nổi nhớ nhung với tiểu Thiêm *không vui*

Hạ Thiêm: Tinh thần lực không khôi phục được như đời trước *không vui*