Sau khi đăng kí bản quyền, Dương Lỗi liền bắt đầu sáng tác ca khúc
Trong nháy mắt liền trôi qua hai ngày, còn cô út Dương Tuyết Nhu của hắn cuối cùng quay về rồi.
Ngồi xe đi về nhà ga của thành phố, đứng tại cổng, nhìn thấy một cô gái đeo kính râm, đội mũ lưỡi trai bước ra khỏi cổng.
"Cô út".
Dương Lỗi liền bước ra.
Cha Dương Lỗi có một em trai, một chị gái, một em gái, người phụ nữ trước mặt chính là Dương Tuyết Nhu nhỏ nhất trong thế hệ của Dương Viễn Minh, cô út của Dương Lỗi.
Tuổi Dương Tuyết Nhu không lớn, bây giờ còn chưa đến ba mươi lăm tuổi, lúc Dương Lỗi ra đời, Dương Tuyết Nhu vừa mới mười tuổi, có thể nói, Dương Tuyết Nhu không giống cô út của Dương Lỗi, ngược lại giống như chị gái.
Lúc bị bệnh, Dương Tuyết Nhu cũng không hề do dự lấy ra ba trăm nghìn trong tài khoản tiết kiệm của mình.
"Tiểu Lỗi, bây giờ nhìn có vẻ lanh lợi hơn rồi!" Dương Tuyết Nhu nhìn cháu trai của mình, vui mừng nói.
Trước đó sức khỏe Dương Lỗi bình phục, về nhà, cô ấy đặc biệt chạy từ thành phố Hộ về.
"Dạ, bây giờ sức khỏe của cháu rất tốt!"
Dương Lỗi nói: "Cô út, chúng ta về nhà trước, cháu đã sáng tác bài hát kia xong rồi".
"Sáng tác xong rồi sao?" Dương Tuyết Nhu mỉm cười.
Vì hôm sau chính là hội trường của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, cho nên thời gian vẫn rất cấp bách, vừa về đến nhà, Dương Tuyết Nhu liền muốn xem bài hát.
Nhận lấy văn bản, Dương Tuyết Nhu vô thức đọc tên của ca khúc này.
?"
"Cô út, bài hát này cháu thu âm một lần, cô nghe trước đi".
Âm nhạc nổi lên, Dương Lỗi phát phần thu âm trước đó một lần.
"Suốt chặng đường lúc đi lúc nghỉ"
"Dấu chân chàng trai trẻ lang bạt khắp nơi"
"Khoảnh khắc trước lúc rời trạm xe"
"Lại có hơi do dự."
...
Dương Uyết Nhu nghe cẩn thận, ánh mắt của cô ấy càng ngày càng sáng lên.
Sau khi nghe xong một lượt, Dương Tuyết Nhu mừng rỡ nói: "Tiểu Lỗi, bài hát này quá hay rồi".
Giai điệu lúc bắt đầu rất hay, cô ấy bị thu hút ngay lập tức.
Còn trong bài hát này, Dương Tuyết Nhu có hơi đồng cảm.
Như mở đầu: ".... khoảnh khắc trước khi rời trạm xe lại có hơi do dự, chợt mỉm cười nhận ra nỗi nhớ vốn cồn cào dẫu đã về đến quê nhà..."
Viết dáng vẻ nhớ nhà da diết của một người rời xa nhà lúc nhỏ đến già mới quay về.
Dương Tuyết Nhu và chồng mình định cư ở thành phố Hộ, mỗi lần ngồi xe lửa về nhà, trong lòng của cô ấy vừa quen thuộc mà cũng xa lạ.
Nhà, mãi mãi là bến cảng trong tim, cho dù ở đâu quay về nhà một lần nữa, cũng đều trở nên bình yên.
Như lời bài hát: "Còn bây giờ khi đã đi một vòng thế gian này, tất thảy mọi lưu luyến, đã nhìn thấu mọi góc cạnh khác nhau của tháng năm, lại chẳng kịp trở tay mà sa vào nụ cười của em".
Dương Tuyết Nhu nhớ tới cô gái trước kia cùng mình đi làm thuê chung, có lúc trái tim phiền muộn của cô ấy nhìn thấy nụ cười vui vẻ của cô gái kia, tâm trạng sẽ tốt lên.
Thanh xuân nhiệt huyết cũng tươi đẹp, nhưng cũng đi kèm theo từng nuối tiếc, những người đã đi xa, những câu chuyện dần dần bị lãng quên...
Theo từng tiếng ca, Dương Tuyết Nhu không tự chủ mà nhớ đến một số chuyện lúc trước.
Giai điệp êm tai, lại làm bản thân sinh ra cảm thông, cho nên theo Dương Tuyết Nhu thấy, đây chắc chắn là một bài hát hay!
Nhớ đến là Dương Lỗi viết, nghĩ đến một số chuyện xảy ra với Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu có hơi đau lòng.
Một bài hát, những người khác nhau có lý giải khác nhau, đối với Dương Lỗi mà nói, phần sau bài hát này có một câu "Cứ ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa" chẳng phải nói cho dù Dương Lỗi gặp bất cứ biến cố lớn thế nào, nhưng vẫn giữ vững lòng tin, không hề sợ hãi phong ba, tiếp tục cố gắng bước tiếp.
Nghe lời nhận xét của Dương Tuyết Nhu, Dương Lỗi mỉm cười nói: "Cô út, bài hát hày cô hát ở Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan thì thế nào?"
Nghe thấy lời đề nghị của Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu nghĩ ngợi rồi nói: "Được chứ! Bài hát này rất phù hợp cho sinh viên đại học nghe".
Cô ấy hát cho hội trường Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan chứ không phải là thương diễn, dù sao Đại học khoa học kĩ thuật Giang Lăng là trường học cũ của cô ấy, cho nên cố ấy có quyền rất lớn cho việc hát bài hát nào.
Đương nhiên, những bài hát dung tục chắc chắn không được.
Nhưng là một bài hát rõ ràng miêu tả về thanh xuân, không trái với quy định ca khúc trong sân trường.
Nói xong Dương Tuyết Nhu lại hỏi: "Tiểu Lỗi, cháu đã đăng kí bản quyền cho bài hát này chưa? Nhất định phải đăng kí trước, không thì có người khác nghe được, tranh đăng kí trước thì không xong".
"Yên tâm, cô út, cháu đã đăng kí xong hai ngày trước rồi".
Dương Lỗi mỉm cười nói: "Nếu cô út nghĩ được, vậy chúng ta đi đến phòng thu âm thu lại bài hát này".
Hai cô cháu đi đến phòng thu âm.
Một cách nhanh chóng, bài hát được thu âm xong.
"Tiểu Lỗi, nếu nổi tiếng, cô út nhất định ra sức vì cháu trả một cái giá tốt". Dương Tuyết Nhu mỉm cười nói.