Chương 23: Mở Khóa Âm Nhạc

“Truyện do em gái tôi viết, mọi người có hứng thú có thể tới đọc một chút.”

Sau khi quảng cáo cho [Hoa Thiên Cốt] xong thì Dương Tiểu Đình lại lập tức nhắn tin cho hắn, số lượng người ấn lưu truyện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt quá 20.000, rồi còn có rất nhiều bình luận.

“Em gái Thạch Đầu đại lão viết truyện? Tới xem một chút.”

“Em gái Thạch Đầu, em có thể mở máy tính của Thạch Đầu đại lão ra, sau đó gửi hết tất cả bản thảo của anh ấy ra ngoài được không? Nếu như có thể, tôi lập tức sẽ khen thưởng hậu hĩnh.”

“Vị thần cuối cùng của trời đất? Nội dung không tệ, ủng hộ!”

...

Hiệu quả đề cử của Dương Lỗi rất mạnh, nhưng chuyện [Hoa Thiên Cốt] có thể đi được bao xa thì vẫn còn phải phụ thuộc vào bản thân Dương Tiểu Đình.

Dương Lỗi cùng lắm cũng chỉ có thể cung cấp cho cô một số ý tưởng, không thể nào cầm tay chỉ việc luôn cho cô được.

Sau khi nhắn lại cho Dương Tiểu Đình xong, trong lòng Dương Lỗi bỗng nhiên hơi động.

Trong đầu hắn hiện lên một giao diện.

“Ô biểu tượng Âm nhạc... Sáng lên rồi?”

Thời gian mới trôi qua một tuần, lúc đó chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, thế mà bây giờ ô biểu tượng Âm nhạc cũng sáng lên rồi!

“Vậy mà cần tận một triệu Giá trị danh vọng!”

Lúc này, Giá trị danh vọng của hắn vừa vặn đạt tới một triệu.

Dương Lỗi suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, ý thức nhanh chóng tiến vào ô biểu tượng [Âm nhạc].

Ngay lập tức, một dãy bài hát xuất hiện trước mặt hắn.

[Giá trị danh vọng đã có: 1.000.009]

[Sứ thanh hoa]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

[Giang Nam]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

[Thất lý hương]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.



[Xích linh]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

...

[Yến về tổ]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

[Giấc mơ ban đầu]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

[Gió nổi lên rồi]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

[Cô dũng giả]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

[Thiếu niên]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.

...

Tất cả những bài hát đều hiện lên trước mặt Dương Lỗi, giá cả cũng được ghi chú rõ ràng.

“Bài nào cũng cần một triệu giá trị danh vọng, chẳng trách lúc trước không mở ra được.”

Dương Lỗi hơi kinh ngạc, một quyển tiểu thuyết chỉ có giá mười ngàn giá trị danh vọng, thế mà một bài hát lại tốn đến tận một triệu! Giá cả trực tiếp tăng lên gấp trăm lần!

Ý thức của hắn nhanh chóng liếc nhìn sang những ô biểu tượng phin điện ảnh truyền hình các loại. Hắn có thể phán đoán được những ô biểu tượng đó muốn mở được chắc chắn cần càng nhiều giá trị danh vọng hơn!

Dương Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía một bài hát.

“Ừm? Sứ Thanh Hoa... đây là đồ sứ sao?”

Hắn nhìn bài hát xếp đầu tiên, trong lòng nảy sinh hứng thú.

Lấy tên đồ sứ đặt tên cho ca khúc, nước Hạ chưa từng có bài nào như thế này cả.

“Để xem bài hát của thế giới khác có gì khác với thế giới của mình không?”

Hắn ấn mở, sau đó một giai điệu du dương vang lên trong đầu hắn.

“Nét phác họa đơn giản...”



Mấy phút sau, Dương Lỗi nhanh chóng nghe xong ca khúc này, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.

“Đây là thể loại ca khúc gì?”

Sau khi nghe xong [Sứ Thanh Hoa], Dương Lỗi rõ ràng đã bị chấn động.

Lời bài hát vô cùng cổ kính và tao nhã, giai điệu cũng rất lạ, Dương Lỗi cảm thấy nếu như bài hát này được công bố thì chắc chắn sẽ lập tức trở nên nổi tiếng!

“Để xem những ca khúc khác như thế nào?”

Dương Lỗi lại bắt đầu nghe những bài hát khác.

[Giang Nam], [Thất Lý Hương]... những bài hát xếp hàng đầu đều rất êm tai, Dương Lỗi cảm thấy bài nào cũng có thể trở thành ca khúc kinh điển!

Nếu như những bài hát này được phát hành, vậy thì hoàn toàn có thể thu về lợi nhuận hàng trăm triệu!

Hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm.

“May mà hồi đại học mình đã gia nhập câu lạc bộ âm nhạc, học được cách chơi một số loại nhạc cụ.”

Từ nhỏ đến lớn, Dương Lỗi đều rất yêu thích â nhạc. Hắn thông minh nên học nhạc cụ cũng rất nhanh.

Với nền tảng như thế này, cho dù hắn có sáng tác được bài hát thì đoán chừng cũng không có người nào nghi ngờ.

“Nhưng mà bây giờ chỉ có thể mua được một bài.”

Dương Lỗi nhìn giá trao đổi một chút, bất đắc dĩ thở dài.

Một triệu giá trị danh vọng có thể đổi được một trăm quyển tiểu thuyết, nhưng bây giờ lại chỉ có thể đổi lấy một ca khúc.

Mặc dù đây đều là những ca khúc hay, nhưng làm thế nào để những ca khúc đó tạo ra được giá trị tương ứng thì mới là mấu chốt của vấn đề.

“Bây giờ đổi bài hát nào được đây? Còn phải làm thế nào để tạo ra giá trị nữa?”

Vạn sự khởi đầu nan, cho dù Dương Lỗi biết trong tay mình đều là những ca khúc hay, nhưng những người khác không biết, cũng không ai biết hắn với tư cách một nhạc sĩ cả.

Dương Lỗi có thể tưởng tượng, nếu bây giờ hắn đổi lấy một bài hát, sau đó bán cho một công ty âm nhạc thì chắc chắn sẽ không có giá cao,cũng lắm là mười ngàn hoặc hai mươi ngàn thôi.

Hắn không có danh tiếng, làm gì có người nào không có não mà bỏ ra giá cao để mua bài hát của hắn chứ?