Chương 26

Ninh Tử Mạn lái xe đến sân bay, mặc dù ấn tượng của cô đối với Tả Hi mỗi một tháng ở đây đều thay đổi, có lẽ do hai người đã không gặp nhau từ vài năm nay, nhưng cô cũng không lo là mình sẽ không nhận ra được đối phương, dù sao… nữ nhân kia nếu không khoe khoang thì sẽ muốn mạng của cô.

Đúng như suy nghĩ, vừa mới đến cửa sân bay, Ninh Tử Mạn đã nghe được vài người đan bàn tán về một người nước ngoài nào đó. Cô nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một nữ đang đeo kính mát, xách theo cái túi cùng vali đồ đi ra. Vẫn là mái tóc dài đó, kính bán lớn gần bàn tay che gần nửa khuôn mặt, lộ ra sống mũi cao vót.

Mặc dù mùa đông ở thành phố biển không quá lạnh, nhưng ít nhất cũng là mùa đông, nhưng cô ấy lại chỉ mặc một chiếc áo cúp ngực loại ngắn cùng chân váy chỉ đến dùi, chân chỉ mang đôi dép kẹp bình thường. Không cần đoán, cũng không cần hỏi, Ninh Tử Mạn cũng biết, người này nhất định là Tả Hi.

“Ninh Tử Mạn, bò còn đứng đó giả điên gì vậy? còn không mau đến giúp lão nương xách vali.” không chờ Ninh Tủ Mạn mở miệng, Tả Hi đã nhanh chóng lên giọng, mà đến cả phát âm cũng không chính xác như tiếng phổ thông cũng khiến Ninh Tử Mạn không nhịn được mà cười ra tiếng, người đi bên cạnh cũng phải cười theo.

“Tả Hi, bồ nghiêm túc một chút đi có được không? ở đây là Trung Quốc, không phải nước Mỹ.”

“Oh~ thì sao? nói mình biết, rốt cuộc bồ đã đυ.ng phải hàng gì vậy? Hả?” Tả Hi ôm Ninh Tử Mạn, Ninh Tử Mạn vốn cao 1m70 nhưng vì mang thêm giày cao gót lên rất là cao, nhưng mà cho dù không đi giày cao gót thì Tả Hi vẫn cao hơn cô, khiến cho khí tràng mạnh mẽ trước đó của cô không còn tí nào, giống như con gà nhỏ bị Tả Hi ôm trong ngực.

“Bồ…. bồ chờ một chút, bỏ mình ra trước đi, chúng ta quay về nói.” Ninh Tử Mạn không thể chịu nổi sức mạnh bá đạo của Tả Hi, cô đưa Tả Hi lên xe, lái về biệt thự của mình. Trên đường đi, Ninh Tử Mạn cũng không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không hề nói chuyện liên quan đến nhân ngư, nếu nói chuyện như vậy không bằng để cho Tả Hi nhìn thấy cho rồi.

“Ninh Tử Mạn, dường như bồ vẫn khỏe như vậy không có gì thay đổi, nhưng mà… dường như đã có sự thay đổi nào đó.” Ở trên xe Tả Hi xích lại gần đánh giá Ninh Tử Mạn. Thấy bộ ngực đầy đặn của nàng vì động tác này mà càng lớn hơn, rãnh cũng sâu hơn, Ninh Tử Mạn ho khan một tiếng vội dời tầm mắt đi. Cô biết Tả Hi là là nữ nhân thích vui chơi, đêm giáng sinh lần trước còn bị mình bắt đang lên giường làʍ t̠ìиɦ cùng với một nữ nhân khác. Tả Hi là một người thoải mái phóng khoáng, tính cách cũng rất cởi mở. Nhưng mà cũng tốt, cô ấy đối với mình không nổi thú tính, mình cũng không có hứng thú với cô ấy.

“Tả Hi, đồng ý với mình, chút nữa cho dù bồ nhìn thấy cái gì, cũng đừng quá kinh ngạc.” Đến trước cửa nhà, Ninh Tử Mạn lại nhấn mạnh chuyện này với Tả Hi thêm lần nữa, thấy dáng vể Ninh Tử Mạn cũng khẩn trương nên Tả Hi cũng chuẩn bị thật kỹ tinh thần.

Cô nghĩ qua cùng lắm thì trong nhà đầy người chết, không phải chỉ là thi thể thôi sao, cô cũng đã thấy nhiều rồi, pháp y thì cái gì mà chưa thấy qua? không lẽ cô ấy ném xác vào cái bụi nào rồi. Nghĩ như vậy, Tả Hi đem Ninh Tử Mạn xuống tầng ngầm, nhưng mà, khi cô nhìn thấy sinh vật đang co ro trong một góc của hồ bơi, sinh vật đó chỉ có đuôi cá không có chân, Tả Hi lúc này mới hiểu được vì sao Ninh Tử Mạn lại nói mình phải bình tĩnh trước.

“Fuck! Ninh Tử Mạn bồ, tiện nhân này! Minh cũng biết làm nghiên cứu sinh vật cũng không phải thứ gì tốt, có phải bồ lại đem thân thể con người ra làm thí nghiệm không? cái này là vật thể thành công duy nhất sao? Oh shit! bồ đúng là thiên tài, mình có thể chạm vào nàng một cái được không? Trời, ngực nàng còn lớn hơn cả mình, nàng còn có cả áσ ɭóŧ à, mình…. Fuck! Fuck! nàng có thể giao phối sao? âʍ đa͙σ của nàng ở đâu!?”

Tả Hi nói còn không được mạch lạc, vừa nói vừa vọt xuống hồ nước, đưa tay hướng đến chỗ nhân ngư, Ninh Tử Mạn không ngờ được cô ấy sẽ lao vào nước còn điên cuồng sờ nhân ngư, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa tức. Cô tức giận vì Tả Hi dám sờ nhân ngư, nhưng cũng sợ nhân ngư sẽ hai cô giống như là Uông Lỗi. Cô vội đi đến kéo Tả Hi ra, liếc nhìn nhân ngư còn đang ngốc lăng không biết làm gì.

Có lẽ là lần đầu tiên nàng nhìn thấy có người như là Tả Hi, còn bị sờ soạng cả người một lần, thấy nhân ngư ủy khuất nhìn mình, cái đuôi đung đưa trong nước không dám thò ra. Ninh Tử Mạn đột nhiên cảm giác được, vừa rồi là do cô nghĩ quá nhiều, nhân ngư căn bản sẽ không làm tổn thương Tả Hi, ngược lại Tả Hi thì… giống như người biếи ŧɦái bệnh thần kinh vậy.

“Ninh Tử Mạn bồ giấu món đồ tốt như vậy, bồ có thể tạo ra được một sinh vật như vậy sao? cho mình một đứa đi.” Tả Hi tới giờ vẫn nghĩ nhân ngư là sản phẩm do Ninh Tử Mạn chế tạo thành từ trong sở nghiên cứu, dù sao cô sống ở Mỹ cũng đã lâu, cũng đã xem phim về mấy nhà khoa học điên rồi, cũng sẽ nghĩ là nhân ngư chính là sản phẩm do Ninh Tử Mạn tạo ra.

Thấy cô hưng phấn như vậy, Ninh Tử Mạn cũng hết cách, chỉ đành chờ cô bình tĩnh lại, đem chuyện mình nhặt được nhân ngư cùng cái chết của Uông Lỗi kể lại tất cả. Dĩ nhiên, cô không có nói chuyện mình cùng nhân ngư ân ái.

“What the fuck? bồ nói là, không phải bồ gϊếŧ người, mà là nhân ngư gϊếŧ người? còn chê hắn ăn không ngon? Baby, đừng có đùa dai như vậy chứ. Bồ sao lại nói một sinh vật xinh đẹp đáng yêu như vậy sao lại có thể biết gϊếŧ người ăn thịt được chứ? No no no, mình tuyệt đối không tin, nàng giống như là tiểu thiên sứ vậy, uống nước là có thể no, có đúng không?”

Tả Hi vừa nói lại không nhịn được lao tới, đem nhân ngư từ trong nước ôm vào hôn lên má nàng. Mắt thấy tay cô lại không đứng đắn, Ninh Tử Mạn lại kéo Tả Hi lại. Thấy nhân ngư cũng đã quen bị Tả Hi quấy rầy, im lặng đung đưa cái đuôi trong nước, bất đắc dĩ thở dài.

“Tả Hi, mình không có lừa bồ, lúc đầu mình cũng nghĩ như vậy, nhưng mà mình sai rồi. Nàng có tính công kích, cũng không hề giống như bồ nghĩ đâu.” Ninh Tử Mạn cũng là người đã trải qua, cũng biết rõ bề ngoài của nhân ngư thì trẻ sơ sinh cho nên khiến con người luôn bị ảo giác, nhưng mà…. Uông Lỗi chết là sự thật, nhân ngư ăn thịt người cũng là sự thật.

“Ok, mình hiểu, cho nên bồ muốn làm gì? đem nàng giao ra? hay tiếp tục giấu nàng?” Tả Hi rốt cuộc cũng không còn kích động nữa, , mà ngồi tại chỗ hút thuốc. Vấn đề này Ninh Tử Mạn cũng không biết nên trả lời như thế nào, cô dùng mắt hỏi thăm nhìn Tả Hi. Thấy dáng vẻ cô mờ mịt, Tả Hi nhún vai một cái, từ trong túi xách cầm ra một khẩu súng, đưa cho Ninh Tử Mạn.

“Đây vốn chỉ là món đồ chơi mình đưa cho bồ phòng thân, phí hết một số lớn tiền thuế, bây giờ cũng đã có chỗ dùng. Ninh Tử Mạn mình cảm thấy đem nàng giao ra vẫn tốt hơn, thứ nguy hiểm như vậy, bồ cũng không thể giữ được, cũng không quản được, mình mệt rồi, đi ngủ trước đây.” Tả Hi nói xong, nhìn nhân ngư huýt sáo một cái, lên lầu. Nhìn súng trong tay, Ninh Tử Mạn thả xuống, chậm rãi đi đến bên cạnh hồ bơi, nhìn nhân ngư trong nước.

Tả Hi nói không sai, đem nhân ngư giao ra, chính là cách tốt nhất. Nhưng mà… mình có thể làm được không? vấn đề này Ninh Tử Mạn không nghĩ cũng biết rõ, cô không làm được. Cô không có cách nào đem nhân ngư giao ra cho bất kỳ ai, dù là nhân ngư không như thế giới luôn tưởng tượng chỉ có tốt đẹp như vậy, cô cũng không bao giờ muốn đem nhân ngư giao ra.

Nhân ngư đối với mình mà nói là một sinh vật kì dị, cũng là người luôn khiến mình… vui vẻ.

Có lẽ nhìn thấy Ninh Tử Mạn do dự, nhân ngư nhíu mày, từ từ bơi đến. Nàng biết Ninh Tử Mạn bởi vì những lời giống cái kia nói mà đang nghĩ tới chuyện đưa mình đi. Nàng ghét Ninh Tử Mạn thân mật với giống cái kia, nhưng lí trí nói cho nàng biết, giống cái này không thể đυ.ng vào, cho nên nàng nhịn mọi chuyện mà giống cái kia làm với mình. Nhân ngư hiểu được mình phải khiến Ninh Tử Mạn mềm lòng mà giữ lại mình, mà suy nghĩ trong tim nàng cũng không muốn rời khỏi Ninh Tử Mạn.

“Ninh Tử Mạn… đừng… đừng có bỏ em.”

Tác giả có lời lải nhải

Nghỉ ngơi hai ngày, rốt cuộc cũng quay lại đổi mới wechat rồi. Trời ạ, cảm giác cái cổ trên đầu vẫn còn tốt. Như vậy ngày chờ đêm mong thì người bạn thân thô bỉ cũng đã lên đường, vừa lên đã giở đủ trò thô bỉ với tiểu nhân ngư manh manh rồi, đây đúng là dùng cả cái mạng để ăn đậu hủ mà! chỉ cần nghĩ đến tiểu nhân ngư ghét Tả Hi nhưng lại không dám cắn nàng mà chỉ dám giận, cảm thấy thật là quá manh. Cảnh bên dưới, đại khái là tất cả mọi người.

Tả Hi: Oh my god~ đây là nhân ngư, đây chính là people fish!?? Baby ~ Please with my go one fish water happy!

Nhân ngư: [trong lòng os]: người này đang nói gì vậy? có phải bệnh rồi không?

Tả Hi: cưng không biết tiếng anh hả? thiên sứ nhỏ, cưng thật đáng yêu ~

Nhân ngư: [ trong lòng os] : giống cái này có phải bị bệnh không? Mạn Mạn sao chị không đem cô ta kéo ra, bảo bảo sắp không nhịn được muốn cắn nàng. Bị sờ còn bị hôn, không được cắn người còn phải giả bộ đáng thương, giận rồi nga…

Ninh Tử Mạn: đủ rồi, bồ đừng có mà khi dễ nàng không biết nói chuyện!

Nhân ngư: [trong lòng os] : bảo bảo biết, nhưng bảo bảo không nói…

Tóm lại Tả Hi đến, thì sẽ có một hai chương ấm áp, trước có nói sắp bắt đầu ngược, kết quả tui vòng vo một hồi thì có lẽ sau ba mươi chương mới có thể ngược. Haizzz… quả nhiên tui không giỏi viết trung thiên a, rõ ràng nói 30 chương sẽ kết thúc, kết quả lại hơn 40 chương, tát mỏ mình một cái…

——————————————————————————————————

Ngoài ra còn nói thêm chút chuyện này, hai ngày nay không đăng chương mới là do đau cổ, thứ hai chính là có người đạo văn gây chuyện nên chưa nói. Mặc dù nhiều năm như vậy cũng đã quen chuyện đạo văn, nhưng mỗi lần thấy có người đạo văn, xem văn bị đạo xong còn chạy đến nói với tui, ở chỗ này cảm giác giống như xxx, còn không thì xem xong văn đạo rồi đến mắng tui, cảm giác đó thật khó chịu. Hôm qua tui ở trên weibo cũng đã phỉ nhổ rồi, thật ra trước kia viết văn cũng không được hay lắm, mặc dù bây giờ vẫn như vậy, nhưng tự tui biết tui cũng có tiến bộ, viết tiểu thuyết chính là cần có trí tưởng tượng không ngừng, nếu như mọi diễn biến đều tích cực, đó không phải chỉ đi xem văn, rồi chọn xương trong trứng gà, hay là xem văn đạo xong thì đến muốn phỉ nhổ thì phỉ nhổ. Tui đối với giới hạn viết văn của mình cũng biết rõ, sẽ không có viết thể loại mau xuyên, abo, tu tiên, thực văn, càng không viết mấy đề tai nghiêm túc ngột ngạt, tóm lại sẽ không viết nhiều thể loại, có thể viết tui cũng sẽ không viết. Nhưng mà, một khi tui đã viết, thì văn do chính tui nghĩ ra, muốn phỉ nhổ tui, cũng được, không cần phải tính chuyện mà nói, nhất là đạo văn, tui không chấp nhận mấy người đi xem đạo văn rồi phỉ nhổ. Sau đó sẽ khiến mấy người phải im lặng, nhưng mà hôm qua kiểm tra những người đạo văn của mình, trên mạng tìm trên wechat cũng có người đạo văn, có người copy lại còn có người thì chia sẽ liên kết. Cái này tui thật không hiểu, wechat là nơi miễn phí, có thể xem tự do, tại sao lên wechat rồi mà cũng đem văn đi đạo là sao vậy, từ chỗ cũ xem văn cũng sẽ khiến mấy người đạo văn thấy khó thế nào? tui chưa bao giờ đăng văn trên wechat mà còn đòi thu lệ phí, cho đến giờ cũng chỉ nói mọi người khen thưởng thì cho, tui vẫn luôn cố gắng đổi mới, không nhắn lại cũng là động lực, Bao gồm h, tất cả đều phải chia sẻ trên file nén rồi lên lấy, nhưng lại có người đến wechat xin coi, tui cũng không hiểu nổi. Cái khiến người nghe cũng không thấy vui, nhưng tui sẽ không vì đạo văn mà sinh khí cũng sẽ không vì đạo văn mà trí khí không đổi mới. Nhưng mà hy vọng có người nhắn lại, có chút đạo nghĩa thì thì đề tai tui viết trên wechat, ít nhất cũng có vài người đến khen tốt, mà không phải ở những nơi khác, nhận được văn người khác chia sẻ cho, cuối cùng ai viết cũng không biết.

Ngao ô ~ năng lượng phụ cứ như vậy nói xong rồi, cám ơn mọi người vẫn luôn ở wechat ủng hộ tui, yêu mấy người, chụt chụt chụt. Ngoài ra trên wechat có chuyển tiền mua sách, nếu muốn mua thì nhớ nhắn tin qua hộp thư thoại cho tui trên wechat nha, có rất nhiều người, tui cũng không thể nhớ hết được. Cuối cùng, cầu khen thưởng nhắn lại, cầu hun hun. (づ  ̄3 ̄) づ ╭❤~