Chương 25

Tầng ngầm so với trước đó sáng hơn một chút, cũng là do Ninh Tử Mạn dọn dẹp, còn lắp thêm bóng đèn. Dù đã không còn mùi máu tanh, nhưng cô vẫn không thể quên được chỗ này đã có một người chết. Nhưng mà, Uông Lỗi chết, cũng không phải nguyên nhân khiến cho mình sợ, điều này Ninh Tử Mạn hiểu rất rõ. Cho đến giờ cô luôn suy nghĩ nếu không phải do Uông Lỗi làm chuyện quá đáng thì nhân ngư căn bản sẽ không tấn công hắn.

Cho nên nói Uông Lỗi có chết hay không cũng không phải vấn đề Ninh Tử Mạn lo lắng, chỉ là cô không thể tiếp nhận nổi cái chết mà nhân ngư tạo cho Uông Lỗi. Nhân ngư thuần khiết sạch sẽ như vậy, trong lòng mình, nàng cũng vốn chỉ là như một thiên sứ hiền lành. Nhưng mà có lẽ sau khi biết sự thật, Ninh Tử Mạn mới hiểu, cái gọi là thiên sứ, thật ra chính là một ác ma.

Giấc mơ tan vỡ khiến lòng cô có cảm giác hoang mang, có lẽ nào vì vậy mà mình sẽ ghét nhân ngư thật sao? câu trả lời là phủ định, từ sau khi có tình cảm với nhân ngư thì Ninh Tử Mạn chỉ biết là, cho dù như thế nào, cô cũng sẽ không ghét nàng.

“Trạm Lam, tôi không ghét em. Mặc dù tôi sợ, nhưng ghét tình cảm này tôi sẽ không làm gì em.” Ninh Tử Mạn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói, nghe cô nói như vậy biểu tình hung tàn của nhân ngư chợt cứng đờ, dần dần bình thường lại, khôi phục lại dáng vẻ bình thường. Nàng thu hồi răng nanh, buông hai tay ôm cổ Ninh Tử Mạn ra, nhìn bóng lưng Ninh Tử Mạn, dường như có loại cảm giác đau lòng.

Nhân ngư chưa từng khóc, không biết khóc là như thế nào, nàng chỉ biết im lặng cúi đầu, cảm thấy trong hốc mắt mơ hồ, nhưng không giống như nước trong hồ bơi làm mắt mình mờ. Ninh Tử Mạn thấy nhân ngư cúi đầu không ngẩng dậy, đưa tay đến kéo nàng, có lẽ mu bàn tay bị một giọt nước rơi trúng. Giọt nước kia có chút lạnh, chính là từ trên mặt nhân ngư rơi xuống.

Ninh Tử Mạn vội nâng mặt nhân ngư lên, không tìm được dấu vết nước mắt trên mặt nàng, hốc mắt nhân ngư cũng không có nước mắt, mà chỉ hơi ửng đỏ. Mới khi nãy giọt nước kia giống như là ảo mộng còn sót lại, nhỏ bé hư vô, rất nhanh biến mất không còn thấy được. Cuối cùng Ninh tử Mạn cũng không thể biết được nhân ngư có khóc hay là không, hay là giả vờ, nhưng cũng có thể là không phải.

Trải qua chuyện tối này, Ninh Tử Mạn nhất định cũng không thể nào ngủ dưới tầng ngầm được, cho dù cô nằm trên lầu cũng không thể ngủ được, chứ đừng nói gì là ở đây. Nghĩ như vậy, cô đem nhân ngư thả vào hồ nước, xoay người muốn đi. Cũng có thể do biểu hiện cô muốn rời đi quá rõ ràng, lần này nhân ngư vội vàng nắm được vạt áo cô. Lực đạo kia không nhỏ, Ninh Tử Mạn quay đầu chỉ thấy nhân ngư đang ngẩng đầu nhìn mình, đôi mắt lóe lên màu xanh sáng ngời.

Ánh mắt nhân ngư biết nói chuyện, Ninh Tử Mạn nhìn vào từ đầu đến cuối đều biết, đôi mắt này gương mặt này, chính là ma túy đáng sợ nhất không thể chống lại được, nàng khiến cho mình chìm đắm đến bây giờ, cho dù phát hiện được sự thật tàn khốc thì cũng không thể làm phai mờ đi phần du͙© vọиɠ kia. Vào lúc này đôi mắt nhân ngư đang nói với mình đừng đi, ở lại với nàng. Ninh Tử Mạn biết sự cứng rắn của mình đang dần sụp đổ, nhân ngư càng đáng thương mong chờ nhìn mình, thì cô cũng không còn cách nào dẫn tâm được nữa.

“Chị… Trạm Lam, chị không có cách nào ngủ lại chỗ này được, chị…”

“Em không biết… chị ở lại.” nhân ngư dường như hiểu được sự băn khoăn của Ninh Tử Mạn, đung đưa đuôi cá bơi đến cạnh hồ bơi, ngoan ngoãn lơ lửng gần cạnh thành bờ hồ. Bộ dạng như đang nói với Ninh Tử Mạn nàng không biết làm chuyện xấu gì đâu. Hành động như vậy khiến lòng Ninh Tử Mạn cũng mềm xuống, rõ ràng trước đó đối phương còn xé toạc một người sống ra, nhưng mà cô đối với nàng… cũng không còn cách nào nhẫn tâm được.

Nghĩ một lúc Ninh Tử Mạn cũng không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại dưới tầng ngầm, bất quá cô không dám ngủ, mà quyết định trong một đêm này đem mọi tài liệu nghiên cứu về nhân ngư chỉnh sửa lại tất cả. Một khi Ninh Tử Mạn đã làm việc, thì cũng sẽ luôn quên bản thân mình, cũng giống như lúc này. Cô biết Uông Lỗi mất tích không thể che dấu được, nếu có người biết hắn mất tích ngay tại nhà mình, thì sẽ rất phiền phức, mình cũng nên tìm một chỗ mới đem nhân ngư dấu đi mới được, để tránh gây thêm rắc rối.

Làm xong đánh bảng đánh giá thì khi Ninh Tử Mạn ngẩng đầu lên cũng đã là buổi sáng. Cô quay đầu nhìn lại nhân ngư, phát hiện nhân ngư vẫn luôn làm ổ ở trong góc. Nàng quay lưng lại với mình nằm cạnh hồ bơi, bóng lưng tịch mịch phá lệ tiêu điều. Giống như tiểu sủng vật bị chủ nhân đuổi ra ngoài, vừa cô đơn vừa sợ hãi.

Ninh Tử Mạn cảm thấy, có lẽ là nhân ngư sợ mình vứt bỏ nàng, có lẽ lúc này cô lại không biết có nên nói với nhân ngư hay không, mình tuyệt đối sẽ không vứt bỏ nàng. Tả Hi nói sáng nay đúng 9h máy bay sẽ đáp xuống phi trường, Ninh Tử Mạn nghĩ một hồi, cảm thấy hịn tại mình nên ra ngoài. Cô tùy ý trang điểm một chút, để cho mình không lộ ra vẻ mệt mỏi, rồi mặc thêm cái áo khoác, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc gần đi, cô phát hiện nhân ngư đang lén nhìn mình, động tác nhỏ bị mình phát hiện thì liền vội vàng xoay người đi, cái đuôi lớn làm cho nước trong hồ bị xao động theo. Bị hành động ngốc nghếch như vậy của nhân ngư chọc cười, Ninh Tử Mạn thở dài, ra khỏi tầng ngầm. Nhân ngư là do cô nhặt về, cũng là do cô sơ sót để nhân ngư bị Uông Lỗi phát hiện. Cho nên, dù cho nhân ngư có làm gì, thì cô cũng sẽ không để cho những kẻ khác làm tổn thương nhân ngư, càng không thể vứt bỏ nàng.

Nhân ngư là của cô, cho dù là thiên sứ hay ác ma, thì cũng chỉ thuộc về một mình cô.

Nói đúng hơn cũng là do nhân ngư chính là ác ma, cho nên nàng mới có thể nhìn thấy tâm tư của mình, muốn giữ nàng lại.

Tác giả có lời lải nhải

Đầu tiên, mọi người xem chương mới hôm nay về tiểu nhân ngư sẽ rất kinh ngạc, bởi vì hôm nay không phải là đăng np sao? chủ yếu là vì, hôm nay buổi sáng vừa dậy thì bận phải đi thông báo bộ kịch truyền thanh Thanh Sắc, bận đến gần 4h chiều thì cũng không còn thì giờ viết văn nữa, miễn cưỡng viết xong trên Tấn Giang, không còn thời gian viết np, nhưng lại kịp lúc viết thêm một chương nhân ngư, nghĩ đến tui cũng chỉ có thể viết bộ nhân ngư này trên Wechat làm phụ thôi, nhưng mà có phải tui lại làm nó thành chính rồi không.

Túm lại, chương trước cứ nghĩ là tiểu nhân ngư sẽ ăn Ninh thô bỉ, mấy người nghĩ nhiều quá rồi, tiểu nhân ngư nếu đã ăn thì sẽ ăn toàn bộ, sao chỉ cắn mỗi cái cổ làm gì, cho nên mới nói, tiểu nhân ngư manh manh tạm thời cũng không biết cách ăn Ninh thô bỉ trực tiếp được, hiện tại cũng sắp đến! tiểu nhân ngư hắc hóa rồi vẫn rất manh manh, không sai đây là một từ mới, vừa hắc vừa manh…. còn có chút ngây ngốc, thật là đáng yêu, thấy chương trước mọi người có vẻ hứng thú với tiểu tiểu nhân ngư, vậy thì nhất định phải đăng một chương về tiểu tiểu nhân ngư rồi, nghĩ đến tiểu nhân ngư ôm thêm cái tiểu tiểu nhân ngư, sau đó cái đuôi của tiểu tiểu nhân ngư còn biết phe phẩy, cảnh tượng thật là ấm áp nha!

Tóm lại là sau khi hoàn tiểu nhân ngư xong, sẽ có phiên ngoại, hôm qua cũng cho mọi người đoán rồi, hôm nay kịch truyền thanh 《 Thanh Sắc 》sẽ được chia sẻ, trải qua nhiều cực khổ, rốt cuộc cũng được đăng lên. Trải qua nhiều khảo hạch cùng kiểm tra được thông qua, chúng tui vui mừng tuyên bố. Toàn bộ kịch đều hoàn giống như văn trên wechat. Nói về cuộc sống của một nữ hentai mặc chứng tự kỷ nặng cùng với một nữ chính luôn điên cuồng theo đuổi, không cầu được thì quấy rầy, quấy rầy không được thì nhốt, cuối cùng hai người dùng độc dùng máu để có được tình cảm với nhau.

Nói tới thì tui thấy đa số mọi người không thích thể loại cố chấp này, cảm thấy số người thích cũng không quá thích lắm, nhưng tui cảm thấy, nếu đã yêu thì trong lòng sẽ có thích cũng như tui, cũng không thể nhìn người mình thích đi thích một người khác, như vậy tui sẽ nổi điên. Hai kiểu cực đoan chính là, một không bao giờ gặp lại, hai là dùng mọi thủ đoạn để có được nàng. Cái thứ nhất là đa số mọi người hay làm, còn cái sau…. không có kinh tế, thực lực, gia đình không giàu thì cũng chỉ là lời nói, đại khái… sau ba năm chắc sẽ đến ngày giỗ luôn.

Người rất thích cố chấp yêu, cho nên có thanh sắc cái này văn, bộ này kịch. Tóm lại, cv đích biểu hiện vô cùng xuất sắc, hoàn toàn đem vai chính biếи ŧɦái hết thảy phơi bày ra, là một vô cùng để cho người thoải mái kịch. Nhất là cao có thể bộ phận, ta không ngại nói cho mọi người, thông qua cái này cao có thể, ta cảm thấy, ba ba ba, bởi vì phách cái mông mà trở nên tốt đẹp! Dĩ nhiên trừ cao có thể, thật ra thì bộ này kịch cuối cùng, cũng có thúc giục lệ điểm. Nhất xúc động lòng người đích chắc là vai chính đối với một cái khác vai chính nói, ngươi lòng, là làm bằng sắt đi. So sánh trên thế giới thống khổ nhất cảm tình, đại khái chính là cầu mà không được. Nói như vậy như vậy nhiều, chính là vì cho cái này radio kịch đánh quảng cáo liễu, còn không có nghe bảo bảo, nhanh đi luân nhà weibo: Mát mẽ tổng công bạo, nghe một chút nga. Ngoài ra kịch tổ làm cái này kịch cũng là xài tâm tư, hy vọng bảo bảo cửa có thể tiện tay gởi cho, lưu một ít mình bình luận cái gì, như vậy cũng là cho mọi người động lực và ủng hộ, không đúng rút số liền rút được ngươi đâu.

Cuối cùng muốn nói là hôm nay dù đã qua sinh nhật, nhưng so với bình thường cũng chả có gì khác nhau, cũng chỉ là một buổi sáng bình thường, sau đó đến chỗ bán ở ngoài, tiếp tục lại bình thường, tập thể dục, rồi hết một ngày, haizzz, cẩu độc thân sinh nhật một mình thật là buồn, cũng muốn mua cái bánh kem lắm, nhưng ăn thì sợ mập nên thôi. Mới một năm không có nguyện vọng gì nhiều, hy vọng cái cổ tui không bị đứt, hy vọng văn chương kết thúc viên mãn. Mặc dù nói đã qua ba cái sinh nhật qua rất nhanh… viết nhanh, nhưng lần sinh nhật thứ hai đã được mọi người chúc phúc rất nhiều, thật là vô cùng vui vẻ. Hy vọng sau này có thể cùng mọi người trải qua sinh nhật! Còn có thể chờ qua sinh nhật cho mọi người quà! bên trên, mọi người yêu yêu nhiều, yêu mọi người (づ  ̄3 ̄) づ ╭❤~

Dựa theo quốc tế thông lệ, tối nay hẳn để thúc giục lệ ca khúc or ấm lòng ca khúc tới một phát.

https://soundcloud.com/po-roro-2/pass-3