Chương 6

Ước chừng tử nửa năm trước, Thẩm Thế bắt đầu có tìиɧ ɖu͙©.

Lần đầu tiên là vào đêm Trường Hoa bị bệnh nặng. Vì cứu mạng con, hắn cùng thân sinh cốt nhục gần gũi, Trường Hoa không có dị dạng gì, còn hắn lại sinh ra chút mơ màng không nên có. Chính vì thế nên mới có chuyện phát giận khi đó, nhưng rồi hắn cũng không nghĩ nhiều. Sau một đoạn thời gian, cứ tới đêm hắn lại thấy bức bối khó chịu, nơi nào đó rục rịch, trong sự trống rỗng lại như có trăm chỉ trùng quằn quại khát cầu.

Loại cảm giác này là xa lạ .

Sống ba mươi bảy năm, Thẩm Thế luôn thanh tâm quả dục, thành tâm lễ Phật, chưa từng có dục niệm dữ dội như thế.

Ban đầu, hắn có thể cố nén, thanh tâm niệm Phật, nếu không chịu được thì tắm nước lạnh. Nhưng càng ngày càng khó, tụng kinh, nước lạnh cũng không thể giúp hắn thoát khỏi ngọn lửa tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng, như dã cẩu gặm xương khô, kên kên ăn thịt thối. Khiến cho bắt đầu từ mấy tháng trước, hắn đành cưởi bỏ y phục, tự mình âu yếm.

Động tác này phóng đãng, khó coi, dưới trướng hàng đêm quay cuồng hoan lạc, tiếng rên của hắn chôn trong gối, nước mắt cùng mồ hôi trộn lẫn, bồi hồi tại cửa địa ngục.

Đêm nay cũng không khác những đêm trước.

Ngón tay trắng thuần của Thẩm Thế dần dần cởi xuống lớp y phục, buông sa trướng, lấy ra một mảnh vải đỏ dưới ngăn kín của giường, bịt miệng mình lại. Sau đó hắn nằm xuống, bắt đầu tự thân hiến tế.

Thân thể hắn thực đẹp, thon dài, trắng như tuyết, giống như tiên nhân bước từ bức họa ra, không chút tì vết. Tứ chi cân xứng, đôi chân thẳng tắp, thon dài, làn da trắng noãn ẩn hiện dưới màn sa trướng u ám như ánh sáng ngọc thạch.

Mấy tháng tự an ủi khiến hắn quen thuộc với thân thể mình, hắn biết làm ở đâu sẽ khiến mình thoải mái, động nơi nào sẽ khiến hắn tiết ra trong thời gian ngắn nhất.

Thẩm Thế thở dốc, lông mi run run, bàn tay cơ khát vạch ra l*иg ngực.

Hắn muốn bắn ra.

Vĩnh viễn không thể quên đi thứ kɧoáı ©ảʍ này, thấm vào xương tủy, toàn thân run rẩy, đắm chìm trong thế giới cực lạc, quên đi hết thảy oán hận cùng bất hạnh.

Thẩm Thế thở dốc, bàn tay vuốt ve thân thể mình. Hầu kết, xương đòn, xuống vùng ngực mẫn cảm. Hai điểm hồng phấn nộn, khả ái bị ngón tay trêu trọc liền nghểnh lên, càng mê người. Thẩm Thế không chịu nổi kí©h thí©ɧ, toàn thân run lên, ngón tay càng trở nên tho bạo, dường như cứ thô bạo như thế sẽ khiến đau đớn lấn đi cảm giác thẹn trong lòng.

Xuống nữa là bụng, rồi rốn.

Xuống chút nữa, là vật biểu trưng của nam tính.

Nó không lớn không nhỏ, không dữ tợn như của những người khác mà sạch sẽ thanh tú, thẳng tắp, nơi đầu mượt mà rỉ ra yêu dịch trong suốt. Thẩm Thế có chút vội vàng, đưa tay cầm lấy nó, nhanh chóng lên xuống. Tuy rằng hắn đã quen thuộc với việc này nhưng không có nhiều kỹ xảo, chỉ biết một động tác lên xuống đơn giản, thỉnh thoảng dùng ngón tay đυ.ng vào mắt ngựa, nơi đó mềm mại mẫn cảm, nếu không có gì bất ngờ, chỉ cần mười phút hắn có thể được giải thoát.

Nhưng tới nay, nơi đó chậm chạp không muốn buông tha cho hắn.. Đã hơn hai mươi phút nó vẫn kiên định như cũ. Trán Thẩm Thế lấm tấm mồ hôi, đêm hè oi nồng, không khí ẩm và bức bối, ngoài phòng vang tiếng hạ nhân đi lại, mùi đàn hoa nồng đậm, khiến đầu óc hắn nặng nề, toàn thân không chỗ nào là không chịu dày vò.

Muốn được thoát ra, nhưng không biết nơi đâu là đường.

Hai chân lắn bắt đầu lộn xộn, giống như một con bạch sắc da^ʍ xà, vặn vẹo trong lớp áo ngủ. Tấm chăn lụa dính thứ nước trong suốt, một lượng lớn chất lỏng không tên chảy giữa hai chân, đôi chân giãy dụa, ngứa ngáy khiến hắn khẽ gầm nhẹ.

Hắn kiệt lực nắm lấy hai tay, chôn mặt trong lớp nệm, hai vai khẽ run rẩy ẩn nhẫn.

Trong giây lát, một ánh chớp vụt qua.

Tiếng sấm nổ.

Mưa to ập tới.

Thẩm Thế không nhúc nhích hồi lâu.

Đột nhiên, hắn ngẩng đầu lên, dường như quyết định điều gì, lột xuống mảnh vải che miệng, nốt chu sa như có thứ ánh sáng gì di động bên trong.

Sau đó, tay hắn vói vào giữa hai chận, dưới nơi của nam tính kia.

Tại Lí Ngư trấn, ngày hội quan trọng nhất không phải tết âm lịch mà là tiết cá chép. Vào ngày này, nhà nào cũng sẽ treo đèn cá chép, ban ngày chuẩn bị đồ ăn phong phú, đến tối sẽ mặc quần áo, cầm đèn cá chép đi chợ đêm, xem biểu diễn, vô cùng náo nhiệt.

Tiết cá chép năm nay cũng ồn ã như mọi năm. Thẩm Tự Minh dẫn Thẩm Trường Hoa tới hội hợp với Thẩm Trung Lưu và Thẩm Ký Lưu tại đầu đường. Hai người họ đều xuyên lễ phục, trường bào thêu hoa văn cá chép bằng chỉ kim tuyến, ung dung cao quý, trong tay còn cầm một chiếc đèn cá chép tiên diễm. Thẩm Trung Lưu mang nhiều hơn một cái, đưa cho Trường Hoa, nói “Trường Hoa ca, đêm nay phải đi xem cho đã, thôn này không có gì tốt nhưng tiết cá chép phong nhã vô cùng.”

Trường Hoa cười nói “Anh thấy bộ quần áo này không tồi.”

Thẩm Kí Lưu hỏi “Là quần áo không tồi vẫn là người không tồi?”

Trường Hoa nói “Trung Thư sinh thanh tú, người đương nhiên cũng không tồi.”

Vài cái người trẻ tuổi cười ha ha, Trung T hư lại là đỏ mặt. Thẩm Tự Minh nói “Nói đến đồ lễ hội, người mặc đẹp nhất vẫn là bác.”

“Cha em?”

Thẩm Kí Lưu gật đầu “Đúng thế. Năm đó đại bá mặc bộ lễ phục đỏ thẫm, đến nay người trong trấn vẫn nhớ mãi không quên. Mỹ nhân, chính là như thế.”

“Vậy sao?” Trường Hoa mỉm cười “Tiếc là mấy năm nay phụ thân thân thể không tốt, chắc em không có duyên được nhìn.” Lại nói “nhưng là, vẫn muốn được nhìn một lần.”

Thẩm Tự Minh cười gian “Muốn xem?”

“Vâng.”

“Đợi mấy ngày nữa tới nhà anh, anh cho xem ảnh.”

“Ảnh?”

“Đúng thế, tiết cá chép năm ấy có một người từ ngoài vào, xưng là nhϊếp ảnh gia, cầm một cái hộp chụp đến chụp đi, giấy in ra có người, ông ta nói là ảnh, anh thấy mới lạ liền muốn ông chụp một tấm, trùng hợp lại là bác.” Thẩm Tự Minh ước ao “Bên ngoài tốt thật, thật muốn ra ngoài nhìn xem.”

Trường Hoa nói “Vậy mai em tìm lúc rảnh qua chỗ anh.”

“Thế nhá.”

Mấy người đốt đèn, đi dạo phố.

Chợ đêm đông vui vô cùng, thứ ánh sáng đỏ huyển ảo bao phủ lên mọi thứ, nơi nơi đều treo đèn l*иg cá chép, đỏ rực, hoan hỉ, náo nhiệt. Quán nhỏ bán rất nhiều đồ tinh xảo, thú vị: bình hoa, ngọc khí, tranh chữ, ngọn bút, cũng có yên chi của con gái, còn cả đồ chơi bằng đường được trẻ con yêu thích. Trường Hoa cảm khái “Nơi đây đúng là cổ đại.”

Có mấy lão nhân gặp được họ, tươi cười chào hỏi. Nửa năm qua Trường Hoa đã quen thuộc thôn trấn này, ai ai cũng biết thiếu gia nhà họ Thẩm bộ dáng tốt, tính tình ôn hòa, được người yêu mến. Bọn họ cũng hỏi “Thẩm lão gia đêm nay có tới?”

Trường Hoa đáp “Gia phụ thân thể không khỏe, ở nhà nghỉ.”

“Ai, cần bồi bổ nhiều.”

“Vâng, chắc chắn rồi.”

Cũng có những cô nương trẻ đẹp, tụm năm tụm ba, liếc nhìn bốn thiếu gia nhà họ Thẩm bàn tán, trái tim thiếu nữ nhộn nhạo.

Trường Hoa cùng họ dạo một lát, mua mấy bình hoa, chọn một bức Mặc bảo cho phụ thân, còn mua mấy khối quế hoa cao.

Thẩm Tự Minh lắc đầu thở dài “Thằng bé này, đúng là hai mươi tứ hiếu, đi dạo phố cũng nhớ tới cha.”

Trường Hoa cười cười không nói.

Đi dạo chừng hơn một giờ, bầu trời bỗng nhiên có ánh chớp.

Trường Hoa nhìn, xem ra sắp đổ mưa.

Quả thế, sau chớp chính là sét rạch trời, cơn mưa ụp tới rất nhanh.

Bốn người vội vã ai về nhà nấy trước khi đi, Trường Hoa không quên dặn Thẩm Tự Minh tìm trước ảnh chụp.

Về đến nhá, Thẩm Trường Hoa cả người ướt đẫm, Tiểu Thúy còn chưa về, chắc đang đi cùng người yêu. Trong nhà yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có vài người hầu ghé vào bàn ngủ gật. Trường Hoa vào phòng tắm, cầm khăn mặt lau khô tóc, tắm rửa, đổi quần áo, nhìn giờ, còn chưa tới 9h tối, không biết phụ thân ngủ chưa.

Hỏi hạ nhân buổi tối phụ thân có ăn cơm không, hạ nhân nói “Lão gia nói không thoải mái, đã về phòng ngủ sớm.”

Hỏi hạ nhân buổi tối phụ thân có hay không ăn cơm, hạ nhân nói:“Lão gia xưng không thoải mái, đã sớm về phòng ngủ.”

Quả nhiên.

Trường Hoa thở dài trong lòng, xuống bếp nấu một bát chúc thanh đạm, đi đông sương phòng.

Sấm sét càng ngày càng dữ dỗi, mưa to quần đám đàn hoa trong vườn.

Trường Hoa tới trước cửa.

Đèn vẫn sáng, hẳn là chưa ngủ.

Cậu gõ gõ cửa.

“Phụ thân.”

Không có tiếng động.

Hay là đang ngủ ?

Trường Hoa lại gõ cửa “Phụ thân, ngài có đó không?”

Vẫn không có động tĩnh gì.

Trường Hoa liền nói “Phụ thân, ta vào.”

Mới dút lời, bên trong liền vang lên tiếng Thẩm Thế “Đừng vào…a…ưm…đừng, đừng …vào….”

Trường Hoa khựng lại “Ba, có chuyện gì?”

“Cút!! Cút!!! Đừng vào!!! A…ưʍ..a….” giọng nói rõ ràng đang run lên, thậm chí có chút nức nở.

Trái tim Trường Hoa chợt trầm xuống, cậu đá phăng cửa.

Ầm!

Sét rạch ngang trời, nhoáng lên căn phòng.