Chương 3: Phụ thân [ 3 ]

Phụ thân gọi Thẩm Thế, năm nay ba mươi bảy, là người thừa kế đời thứ hai mươi tám của Thẩm gia. Ngàn năm trước, Thẩm gia không sa sút như giờ, tổ tiên vô cùng phồn vinh, đều là những hiền thần, tân tướng, bảo gia an quốc, phúc ấm thiên hạ, được đế vương sủng ái. Đến đời thứ bảy, không biết vì sao, Thẩm gia bị diệt chỉ trong một đêm, chỉ còn mười khẩu suốt đên trốn đi, tới trấn nhỏ nơi Giang Nam này, biến mất trong mắt người thiên hạ.

Đến đời thứ hai mươi tám, hương khói Thẩm gia dần lụi tàn, phụ thân lại là người thừa kế duy nhất.

Đại gia tộc, hơn nữa là loại gia tộc truyền đời này, luôn có lịch sử của chính mình.

Từ đường là một loại đại biểu cho lịch sử, nhìn những bài vị sắp hàng chính tế, không nơi nào là không kể lại gia tộc sa sút này từng phồn vinh, hưng thịnh.

Nhưng Thẩm Thế còn tại nhân gian, sao đã lập bài vị?

Trường Hoa không hiểu, cậu hỏi phụ thân. Phụ thân không trả lời cậu, chỉ thản nhiên nói, chuyện sớm muộn mà thôi, con cứ lạy đi.

Trường Hoa không chịu bái, phụ thân cũng không bắt ép.

Bước ra khỏi từ đường, sương mù đã hoàn toàn tan hết. Cảnh vật trong sáng, Giang Nam cổ trấn, thiếu đi bầu không khí ô nhiễm của nhà máy, lại có hương vị trong lành, bầu trời xanh thẳm như được gột rửa, mây trắng nhẹ trôi. Phụ thân nói hắn có chút mệ, về phòng nghỉ trước, gọi quản gia tới giới thiệu cho cậu quen dần sự vụ của Thẩm gia.

Phụ thân nói “Con đã là tử tự Thẩm gia, lại là nhất đại đơn truyền, phải quen hết mọi việc của Thẩm gia. Nhưng nếu con không muốn ở lại đây, cứ nói thẳng, ta sẽ cho con ra ngoài học tập.”

Trường Hoa nói “Hiện con chưa muốn ra ngoài học tập.”

“Vậy sao?”

“Trước khi mất, mẫu thân để con tới tìm phụ thân, hẳn là không nỡ ngài, muốn con chăm sóc ngài.”

Tấm lưng gầy của phụ thân quay về phía cậu, trầm mặc một lúc mới nói “Là ta phụ mẫu thân con.”

Phụ thân về phòng nghỉ ngơi. Tiểu Thúy nói sức khỏe lão gia vẫn không tốt, không chịu nổi một chút gió. Trường Hoa hỏi có phải bệnh cũ gì không, ánh mắt Tiểu Thúy ảm đạm nói “Lão gia là từ năm 20 tuổi mới bắt đầu như thế.”

“Sao lại vậy?”

“Cũng không biết nữa, tôi lớn lên ở Thẩm gia từ nhỏ, khi ấy tôi còn bé, hồi đó lão gia vẫn còn là một thiếu niên hoạt bát. Nhưng từ hồi bệnh nặng năm 20 tuổi, liền như thế. Cơ thể hư nhược, không cẩn thận lại bệnh mười ngày nửa tháng, tìm bao nhiêu đại phu cũng vô dụng.”

“Tại sao không đi bên ngoài khám? Kỹ thuật chữa bệnh bên ngoài rất phát đạt, biết đâu có thể khỏi.”

“Đã khuyên nhiều lần nhưng lão gia không chịu đi. Nói một đời muốn chết ở chốn này.”

Trường Hoa hỏi thêm nhưng Tiểu Thúy đều đáp không biết.

Theo lão quản gia đi làm quan sự vụ của Thẩm gia, đến buổi chiều, trong nhà chợt đến ba người trẻ tuổi. Ba thiếu niên, ai nấy đều phong tư tuấn lãng, mi thanh mục tú lại có vài phần giống mình. Quản gia nói “Đây đều là họ hàng Thẩm gia.”

Bọn họ cũng thấy Trường Hoa, kích động đi tới, chào hỏi, vây quanh cậu, hỏi đông hỏi tây, không hề lạ người.

Mấy thiếu niên này cũng rất truyền thống, mặc trường y thời dân quốc, nho nhã nhãn nhặn. Nhưng lời nói lại rất hoạt bát. Trong cổ trấn này hiếm khi có người xa lạ tới, lại là thân thích, ai nấy đều vui vẻ ham nói, hỏi cậu bên ngoài là như thế nào, đương nhiên, cũng không quên tự giới thiệu.

Người cao nhất, cũng anh tuấn nhất là Thẩm Tự Minh, năm nay 23 tuổi, là cháu của bác cả Hai người kia cũng là con của hai người em bác cả. Người trắng trẻo nhã nhặn gọi Thẩm Ký Lưu; xinh đẹp âm nhu, ít nói là Thẩm Trung Thư, năm nay mới 16, ánh mắt ẩn tình, không nói ba câu mặt liền đỏ.

Bọn họ hỏi tuổi Trường Hoa, Trường Hoa đáp “Mười tám.”

Thẩm Tự Minh nói “Mười tám cũng đã cao như thế. Thực tốt.”

Trường Hoa cười cười.

Thẩm Ký Lưu tò mò hỏi “Nghe nói em đến từ bên ngoài, có thể nói cho bọn anh bên ngoài như thế nào sao?”

Trường Hoa hỏi “Mấy người cũng chưa từng ra bên ngoài?”

Sắc mặt ba người chợt ảm đạm.

Thẩm Ký Lưu cười khổ “Trong nhà quản nghiêm, đâu có phúc ấy.”

Trường Hoa khựng lại.

Thẩm Tự Minh cũng nói “Đại bá chưa nói với em sao?”

“Nói gì?”

“Con cháu Thẩm gia, đời đời không được ra trấn.”

“Thực không có.” Trường Hoa nói “Hôm nay hắn còn hỏi đã quen nơi này chưa, nếu không quen sẽ cho ta ra ngoài học tập.” cậu dừng một chút, lại nói “Trong em quả thật chảy máu nhà họ Thẩm.”

Ba người nghe vậy, liếc nhìn nhau, vẻ mặt có chút kỳ dị nhưng không nói gì.

Trường Hoa mân môi, nhẹ nói “Thực ra bên ngoài cũng không tốt. Rất ồn. Nơi này vẫn tự tại hơn.”

Thẩm Trung Thư nghe vậy, đột nhiên hỏi “Vậy Trường Hoa ca, sau này anh vẫn sẽ ở đây chứ?”

Trường Hoa khẽ cười, nhìn về phía đông sương phòng cách đó không xa, thanh âm chợt nhẹ bẫng “Có lẽ.”

Người trẻ tuổi tụ cùng một chỗ luôn nói không hết lời. Ba người họ hàng này, trừ bỏ từ nhỏ sống ở cố trấn, thói quen sinh hoạt không giống bên ngoài, tính tình cũng không khác người tuổi trẻ là mấy. Thích náo nhiệt, thích mới mẻ. Trường Hoa kể cho họ những thay đổi của thế giới bên ngoài, bọn họ nghe rất chăm chú, thường xuyên hỏi, thường là những câu rất ngớ ngấn nhưng Trường Hoa vẫn kiên nhẫn giải thích.

Người nói nhiều nhất là Thẩm Tự Minh. Ký Lưu nhã nhặn, dường như là người có học vấn nhất, đặt câu hỏi rất trọng điểm. Trung Thư ít tuổi nhất, từ đầu tới cuối chỉ hỏi qua mấy câu, còn lại chỉ trộm liếc Trường Hoa.

Không biết từ bao giờ, mặt trời đã đổ hướng tây, chạng vạng.

Ba người đều bị hạ nhân trong nhà tới mời về ăn bữa tối. Trường Hoa khách khí giữ họ lại cùng dùng cơm, Thẩm Ký Lưu từ chối “Phụ thân em không thích trong nhà nhiều người, chúng ta cứ về, mai lại tới tìm em cùng chơi.”

Trước khi về, Thẩm Trung Thư không ngừng quay lại, gương mặt đỏ bừng, mềm mại nói “Trường Hoa ca, ngày mai chúng ta lại đến. Anh còn phải kể chuyện bên ngoài cho chúng ta nghe.”

Trường Hoa cười nói:“Được.”

Ba người đã đi hết, bữa tối cũng đã xong, Tiểu Thúy đi ra từ đông sương phòng, vội la lên “Thiếu gia, ngài có thấy mặc đĩnh ở phòng khách không?”

“Không, có chuyện gì?”

“Lão gia đang viết tự, đột nhiên không có mực, tôi thì đang bận túi bụi, không đi mua được, làm sao giờ?”

Trường Hoa hỏi “Cửa hàng thi họa cách đây xa không?”

“Không xa, chỉ khoảng mấy trăm mét thôi.”

“Để tôi đi.”

Cửa hàng thi họa ở trung tâm thôn trấn, đi bộ chừng mười phút là tới.

Hoàng hôn, Lý Ngư trấn nhuộm lên một quầng ánh sáng đỏ tươi.

Cả trấn trống rỗng, không có một bóng người, nhà nào nhà nấy treo một chiếc đèn l*иg đỏ, không khí âm trầm quỷ quái.

Trường Hoa bước chậm, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh này.

Cách đó không xa đã thấy tấm biển của cửa hàng thi họa, bỗng, tầm mắt tối sầm lại.

Một đám sinh vật đông nghìn nghịt từ ngõ hẻm ập ra, đẩy ngã cậu.

Cú đêm.

Mấy chục con ác điểu che kín mặt trời, vẫy cánh đặp thẳng về hướng mặt cậu.

Trường Hoa vội vã lấy tay bảo vệ mặt mình, một cánh tay khác quơ quơ mong có thể đuổi chúng đi.

Lũ cú không chịu bỏ đi, quay quanh đều cậu, kêu khặc khặc.

Lũ chim này vô cùng thông minh. Đầu tiên mổ hai chân cậu, sau đó dùng vuốt cào thương hai tay. Đợi khi tứ chi đều bị thương mới đi mổ thân mình cậu.

Chiếc mỏ như móc câu, chỉ cần nhẹ mổ, một lỗ máu liền được tạo ra.

Bụi đất cuộn lên.

Không đợi lâu, người Trường Hoa đã đầm đìa máu.

Cậu cố gắng giãy dụa, cả người đều là lỗ máu, mặt cũng bị thương. Đám cú vẫn không chịu rời đi, bay lượn xung quanh cậu, chờ thời cơ đến là lại lao xuống.

Tiếng động quá lớn, bắt đầu có thôn dân chú ý tới bên này.

Có người nhận ra cậu, hô to “Mau tới cứu người!”

Đám người như vỡ òa.

Có người khiêng cuốc, có kẻ vác dao.

Vài giây sau, không còn một con cú nào lảng vảng chỗ này nữa.

Lúc này, trong đám đông chợt cuất hiện một giọng nói đạm mạc “Mấy người đang làm gì?”

Ầm!

Đám người tự động tản ra, nhường đường.

Trường Hoa ôm mặt, tựa vào trên tường, run nhè nhẹ.

Giữa ánh máu, cậu thoáng thấy một nốt chu sa diễm hồng.

Không biết từ khi nào phụ thân đã tới trước mặt, thản nhiên xem xét cậu “Có sao không?”

Trường Hoa hơi mím môi, khoang miệng tanh vị máu, một lúc lâu mới đáp lại được “Không sao.”

Trường Hoa bị người nâng về nhà.

Khắp người trên dưới 40 lỗ máu, đen tuyền, sâu hoắm, tới xương.

Mấy con chim đó ăn thịt cậu.

“Theo lý thì sao có thể được. Cú đêm chỉ sống ở bên kia sông, sao lại bỗng dưng chạy đến trong thôn tấn công người?” Tiểu Thúy đau lòng cho cậu bôi thuốc, mắng lũ chim chết tiệt kia “Nếu không phải lão gia sợ ngài mới tới, không biết đường, muốn ra ngoài tìm thì thiếu gia đã bị thiệt thòi.”

Trường Hoa nằm trên giường, rõ ràng thương rất nặng nhưng vẫn cười nói “Mệnh tôi lớn.”

Tiểu Thúy tức giận trừng cậu “Thương thành thế rồi mà thiếu gia còn cười.”

Hai mắt Trường Hoa càng cong lên vui sướиɠ.