Chương 21

https://bell12910.wordpress.com/2013/07/31/tu-do/

Chương 21::

Mấy người thay phiên đi vào chùa, mua hương nến, thành kính lễ phật.

Trường Hoa bái xong liền lui ra ngoài cửa đứng, sắc mặt không tốt lắm. Thẩm Thế và mấy người khác còn quỳ lạy, hương khói cung tiếng tụng kinh vật vờ, như từ bi, như thương hại.

Một chốc sau, Thẩm Thế cũng bái xong, qua chỗ hòa thượng bố thí chút lạc quyên. Đi ra liền thấy sắc mặt con mình không tốt lắm, vừa định hỏi, Thẩm Trung Thư liền giành trước.

“Trường Hoa ca, anh sao thế? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Trường Hoa mỉm cười “Không nghỉ ngơi tốt, để chút nữa tắm suối nước nóng là sẽ khỏe lại thôi.”

“Thật sao?” Thẩm Trung Thư nhăn mày lo lắng “Nếu khó chịu nhất định phải nói ra nha.”

“Ừm, được rồi.”

Thẩm Thế nhìn hai người như vậy, nuối lại những lời quan tâm vào họng.

Khi mấy người đang định rời khỏi từ đường, một giọng nói già nua chợt vang lên phía sau.

“Thí chủ xin dừng bước.”

Cả nhóm người quay đầu lại.

Liền thấy một lão tăng râu tóc trắng xóa, chắp tay cúi đầu nói “Thí chủ, bể khổ mênh mông, quay đầu lại là bờ. ”

Mấy người nhìn nhau, không hiểu lời này là nói với ai.

Thẩm Ký Lưu ôn hòa hỏi “Đại sư, xin hỏi lời này là ngài nói với ai?”

Lão tăng nói “Người có lòng tất hiểu được.Trong Diệu Sắc Vương nhân duyên kinh có nói, do yêu sinh ưu, do yêu sinh sợ, rời xa tình yêu, không ưu không sợ. Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật.”

Vẻ mặt Thẩm Thế có chút đổi.

Những người khác vẫn chưa hiểu sao lão hòa thượng này lại nói một tràng. Bỗng nhiên, Trường Hoa nở nụ cười, nói với lão “Đại sư, ngài nghĩ trên đời này thật có Phật sao?”

“Xằng bậy!” Thẩm Thế quát lớn “Trước mặt phật tổ không thể nói bừa.”

Lão tăng nói “Phật ở tại tâm.”

Trường Hoa hỏi “Vậy xin hỏi đại sư, phật có thể độ ta? Nếu không, phật tồn tại thì làm được gì?”

Đại sư nhìn cậu chăm chú, ánh mắt đầy thương hại.

“Nam mô a di đà Phật”

Chút chuyện này cũng không khiến mọi người để tâm. Lễ phật xong liền qua suối nước nóng. Để thuận tiện, Thẩm gia đã xây một căn nhà ở đây, rất tỉ mỉ. Giang Nam cổ kính. Bên trong có hơn mười phòng, 6 ước phòng tắm suối nóng. Nơi lớn nhất là phòng tắm chung. Nơi nào cũng được bày trí xa hoa, giống như khách sạn suối nước nóng ở ngoài vậy.

Đến tòa nhà, ai nấy đều về phòng mình. Thẩm Thế đương nhiên ở một phòng với Trường Hoa. Người hầu đã thắp lờ sưởi trong phòng, bên trong ấm áp như xuân.

Thẩm Thế cởϊ áσ khoác, đứng bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn những bông tuyết trắng muốt, hàng lông mày lộ vẻ sầu lo.

Trường Hoa pha trà nóng cho hắn, sắp xếp hành lý rồi đứng phía sau hắn.

“Đang nghĩ gì thế?” Cậu ôm hắn vào lòng, hai má áp vào nhau, nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Thế nói “Không có gì.” Xoay người, ngẩng đầu liền thấy gương mặt con mình trắng bệch, cảm thấy lo lắng “Con không sao thật chứ? Sắc mặt tệ thế?”

Không chỉ gương mặt trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Đông này khắc nghiệt, dù có lò sưởi cũng đâu có thể ra mồ hôi chứ.

Trường Hoa không để tâm, cười cười “Không sao.”

“Thật chứ.”

“Yên tâm.”

“Đợi chút tắm suối nước nóng cho khỏi lạnh.”

“Được.”

Thẩm Thế im lặng nhấp trà.

Có tiếng gõ cửa.

Trường Hoa ra mở, bên ngoài là Thẩm Trung Thư với vẻ mặt e lệ.

“Có chuyện gì?”

Mặt Thẩm Trung Thư đỏ bừng, cúi đầu, lí nhí “Trường Hoa ca, muốn cùng đi tắm suối nước nóng sao? Hai anh ấy bảo em qua gọi anh.”

“Không đi. Mấy người cứ tắm đi. Trong phòng chúng ta cũng có. Chút nữa sẽ tắm trong này.”

“Anh và bác tắm chung sao?”

“Ừm.”

Ánh mắt Thẩm Trung Thư nhìn cậu có chút kỳ quái, nhìn vào phòng thấy Thẩm Thế đang ngồi bên cửa sổ uống trà, liền nói “Vậy…được rồi.” lại nói “Sao sắc mặt anh vẫn tệ thế?” không biết có phải là ảo giác không, Thâm Trung Thư cảm thấy gương mặt Trường Hoa ca thỉnh thoảng hiện lên nét xanh, trong nháy mắt lại không thấy.

Hắn là ảo giác.

Hắn là thế.

Trường Hoa đứng ở cửa, nhìn theo bóng dáng Thẩm Trung thư, không biết nghĩ gì.

“Sao không đi cùng họ?” Dù sao người trẻ tuổi ở với nhau vẫn vui hơn.

Trường Hoa lau mồ hôi trên trán “Không đi, đi thì đi cùng cha.”

Thẩm Thế thổi thổi hơi nóng của trà “Trung Thư rất quan tâm con.”

Trường Hoa hỏi “Cha ghen?”

Thẩm Thế bình tĩnh nói “Con nghĩ nhiều quá.”

Trường Hoa mỉm cười, ôm hắn vào lòng, bế về phía suối nước nóng.

Hơi nước mờ ảo.

Hai thân thể trần trụi quấn với nhau, theo từng động tác mà khiến mặt nước xáo động.

Không biết vì nước nóng hay do máu lưu thông mà tim hai người đập rất nhanh, toàn thân nóng rực, vừa khó chịu, vừa dau đớn.

Những ngón tay chạy trên thân thể nhau.

Cuộc hoan ái như sự phản kháng cuối cùng trước khi chết.

Hai thân thể như sợi dây thừng, bện chặt không thể tách ra, biến thành ảo ảnh của nhau, phản ánh trong nước.

Không ai nghĩ gì.

Không nghĩ Phật tổ từ bi, không nghĩ Phật hiệu phổ độ chúng sinh.

Quay đầu lại là bờ, quay đầu lại là bờ.

Bọn họ tình nguyện chết chìm trong bể khổ.

Trường Hoa nắm lấy tóc phụ thân, đưa hắn lại sát bờ, hôn nồng nhiệt, Phía dưới cắm vào trong mật huyệt của hắn, mạnh mẽ đong đưa, yêu dịch tràn ra, hòa với nước suối. Thẩm Thế đã sớm bị cậu làm cho say mê, không còn chút sức phản kháng, mềm mại dựa vào lòng cậu, mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.

Phải nói, dục là căn nguyên của vạn khổ.

Nhưng hiện tại, bọn họ khổ sao?

Bọn họ quay cuồng trong biển dục này, hạnh phúc, sung sướиɠ. Dù có là khổ, cũng vui vẻ chịu đựng.

Cả hai không ngừng đổi tư thế, hoặc Thẩm Thế quỳ gối trên bờ, nâng mông, khiến thứ đó từ sau đâm qua mình. Hoặc ở trong nước, mượn lực đẩy, dễ dàng đi vào. Hoặc Trường Hoa ngồi, Thẩm Thế ngồi trên, giống như cưỡi ngựa, rong ruổi trên người cậu, dùng nơi tuyệt vời đó của hắn, dẫn dắt nhau hưởng hết nhân gian cực lạc.

Tuyết ngừng rơi.

Ánh trăng nhô lên cao.

Trường Hoa vừa ‘hoạt động’, vừa ghé vào tai phụ thân trêu đùa “Này chinh là phong hoa tuyết dạ.”

Bên cạnh ao có một bức tượng phật Hoan Hỉ, nam tướng vẻ ngoài dữ tợn, dáng người khôi ngô, nữ phật mảnh mai phong tình. Hai người ôm nhau giao hợp, âm dương giao hòa. Dương minh song tu, đúng là đại hoan đại hỉ.

Thẩm Thế bị Trường Hoa ôm vào lòng mà làm, nhìn thấy bức tượng đó, cảm thấy trong tầm mắt mình chỉ còn lại phật. Phật không phải không, phật là sinh mệnh.

Nghiệt duyên đã đâm sâu, sao có thể tự thoát ra.

Đến khi mọi chuyện chấm dứt, xa xa lại có tiếng chuông chùa, vang vang trong đêm tĩnh mịch.

Phật, không thể độ ta!

Nửa đêm, Thẩm Thế đột nhiên bừng tỉnh.

Hắn mở to hai mắt, sau đó bắt đầu run rẩy.

Hắn nghe bên cửa số có tiếng hát “Đến giờ hối hận không biết ngày đó phượng phụ điệp có nhớ những ngày ái ân đã mất, thân này vẫn niệm, quân có hiểu lòng ta như cắt vì chàng ….”

Âm cuối cùng vừa dứt, Thâm Thế liền cảm giác không chịu nổi nữa, thét lên một tiếng thật dài.

Kẻ đó đã trở lại!

https://bell12910.wordpress.com/2013/07/31/tu-do/