Chương 20

Đầu năm mới, Thẩm Tự Minh cùng 2 người kia tới chúc tết, mang theo một đống rượu hoa mai thượng hạng, giấy, mực. Trường Hoa mở ra một vò rượu, hương vị buốt giá xông vào mũi, quả là rượu ngon. Thẩm Kí Lưu mỉm cười nói “Đương nhiên rồi, nó được nhưỡng từ nước tuyết trên núi cùng tam cửu tịch mai, lại lấy hỏa nên hàn, chôn dưới đất hơn mười năm mới đào ra. Bên ngoài sao mua được loại cực phẩm này chứ.”

Thẩm Thế rất hài lòng với giấy mực họ đưa tới, vừa nhận lấy vừa dặn lần sau không cần mang quà tới nữa. Hắn vẫn đối xử rất tốt với ba đứa cháu này, không hề chuyển hận thù từ đời cha chú lên chúng.

Bữa cơm hôm nay xôm tụ hẳn.

Từ khi gặp chuyện không may tới giờ, chưa bao giờ Thẩm gia lại náo nhiệt như thế, hạ nhân cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như cái âm trầm, lạnh lẽo đã trôi qua.

Trên bàn cơm, bốn người trẻ tuổi nói cười vui vẻ, chuyện gì cũng nói, phần lớn là những chuyện thú vị ít được nghe tới. Thẩm Thế thỉnh thoảng cũng chêm vài lời nêu quan điểm của mình, câu nào câu nấy đúng trọng tâm, giải thích vô cùng sâu sắc khiến cho Thẩm Tự Minh cảm khái ‘Gừng càng già càng cay.’

Mọi người cùng cười vang.

Thẩm Trường Hoa lẳng lặng hâm nóng rượu hoa mai, đổ ra một chén nhỏ, đặt trước mặt phụ thân.

Thẩm Trung Thư thấy vậy, cảm thấy kinh ngạc, gục đầu xuống, không nói gì.

“Đúng rồi.” Thẩm Tự Minh đột nhiên hỏi “Tiểu Thúy đâu? Sao không thấy?”

Cánh tay đang nâng chén của Thẩm Thế chợt khựng lại.

Trường Hoa thản nhiên đáp “Về quê lấy chồng.”

“A?” Thẩm Tự Minh ngạc nhiên “Tiểu Thúy lớn lên ở đây, còn quê nào nữa?”

“Tổ tiên cô ấy ở Hoài Âm, bên đó còn cô dì chú bác. Mấy hôm trước viết thư qua, bảo đã tìm được mối cho Tiểu Thúy, không tệ lắm, Tiểu Thúy thấy đã tới tuổi lấy chồng liền về. ”

“À, thế A Thải đâu? Hình như cũng không thấy?”

“A Thải đi chyển hàng. Gần đây mấy cửa hàng buôn bán rất tốt, có khách đặt hàng của chúng ta nên bảo anh ấy đi rồi.”

Ánh mắt Thẩm Tự Minh lộ vẻ hâm mộ “Tốt quá, A Thải có thể đi ra ngoài.”

Thẩm Trường Hoa mỉm cười nói:“Rồi sẽ có cơ hội thôi .”

Thẩm Tự Minh cười khổ.

Sau bữa cơm, mấy người quây quanh bếp sưởi, trò chuyện tiếp.

Cuối đông đầu xuân, chồi chưa nẩy, lá tàn chưa đi, cảnh vật xác xơ. Bầu trời u ám, cái lạnh xâm nhập vào cốt tủy, bầu trời chưa có hôm nào trong xanh, nặng nề như muốn sụp xuống. Thẩm Ký Lưu nhìn trời, thở dài “Hôm nay thế này, khéo có tuyết rơi.”

“Dù sao năm mới cũng không phải làm gì, tuyết rơi thì cứ ở trong nhà thôi.”

“Em không biết sao? Bá phụ không nói?”

“Hửm? Sao?”

Thẩm Thế đang đọc sách, nghe bọn họ nói vậy, liền buông sách giải thích “Trong nhà có quy củ, mùng 7 đầu năm phải lên núi lễ Phật, tắm rửa tịnh thân.”

“Núi?”

“Là ngọn núi Vạn Phật sau thôn đó.” Thẩm Trung Thư mặt đỏ hồng nhìn Trường Hoa, gặp ánh mắt cậu đưa tới lại ngượng ngùng gục đầu xuống, nhỏ giọng nói “Trên núi có chùa miếu, hàng năm đều phải tới dâng hương. Còn có suối nước nóng. Mùng 7 tháng giêng chúng ta đều phải đi.”

“Vậy cũng hay chứ. Tắm suối nước nóng có lợi cho sức khỏe.” nhất là đối Thẩm Thế, gần đây hai người quá chăm chú chuyện chăn gối, lúc nào hắn cũng than eo đau, lưng đau, tắm suối nước nóng có thể giúp hắn thư thái hơn.

Thật ra, chuyện này là phải trách Trường Hoa.

Cậu đã nghẹn thật lâu, vừa lên giường liền thành cầm thú, mỗi đêm nếu không đòi Thẩm Thế vài lần đều không chịu. Lần nào cũng đùa giỡn cả trước cả sau, mãi đến khi Thẩm Thế khóc xin tha thứ mới dừng lại. Thẩm Thế không ngờ đứa con nhã nhặn tuấn tú của mình bình thường vẫn nho nhã thế mà lên giường lại cầm thú như vậy. Một tuần này, hắn đã mệt lắm rồi.

Thẩm Trường Hoa nhìn phụ thân đầy thâm ý.

Thẩm Thế thấy vậy liền biết trong lòng cậu nghĩ gì, giả vờ như cúi đầu xem sách. Hai lỗ tai hồng hồng bị Trường Hoa thấy được, thật đáng yêu.

Ai cũng chưa phát hiện hai cha con ‘liếc mắt đưa tình’, chỉ riêng Thẩm Trung Thư nhận ra.

Ngón tay siết chặt, sắc mặt cũng trắng bệch.

Thẩm Trung Thư cắn chặt môi.

Hôm lên núi, quả nhiên có tuyết rơi. Nơi cổ trấn bỗng như thế ngoại đào nguyên trong nhưng bức tranh sơn thủy. Sáng sớm, Thẩm Trường Hoa đã rời giường, làm con ngoan, chuẩn bị bữa sáng, bưng nước ấm vào phòng, rửa mặt cho phụ thân.

Đêm qua lại là một đêm kí©ɧ ŧìиɧ.

Dưới chăn, thân thể Thẩm Thế để lộ ra dấu hôn đầy người. Làm nhiều, hắn không còn ngượng ngùng nữa, lười biếng rúc vào lòng con mình, kệ cậu bế mình vào thùng nước ấm, gột sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người.

“Hôm nay mới tạm lau người thôi đã, chút lên núi rồi sẽ tắm cẩn thận sau.” Trường Hoa vừa mặc quần áo cho hắn vừa nói.

Thẩm Thế gật đầu, nhìn ngoài cửa sổ “Tuyết rơi.”

“Ừm.”

“Chút nữa, đường lên núi hẳn là không dễ đi.”

“Không sao, để con cõng cha.”

Thẩm Thế trừng cậu một cái “Còn dám nói? Lần sau phải biết kiềm chế, ta già rồi, không chịu nổi.”

“Vâng.” Trường Hoa hôn lên khóe miệng khẽ nhếch của hắn “Lần sau con sẽ kiềm chế lại.”

Thẩm Thế thở dài, lời này hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần, thế nhưng, đến tối vẫn bị đặt lên giường rồi như vậy như vậy.

Khoác cho phụ thân một tấm áo lông hồ ly thật dày, mang theo đồ thay giặt phụ thân cần, gặp anh em nhà họ Thẩm cùng mẹ ba người tại cửa thôn, cả đám người cùng nhau lên núi.

Cha của Thẩm Tự Minh và hai người kia đều đã chết, trong nhà chỉ còn mẹ.

Mấy người dì đều còn rất trẻ, khí chất cũng tốt, nói chuyện nhỏ nhẹ, dịu dàng, uyển chuyển theo hướng Giang Nam. Thái độ của mấy người với Thẩm Thế rất tôn kính, khi nói đều cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn. Xem ra ở nơi này vẫn có trọng nam khinh nữ.

Có lẽ gì hôm nay người lên núi thắp hương tương đối nhiều nên tuyết đều đã bị giẫm hết, không hề khó đi. Hai giờ sau,đám người rốt cuộc lên tới đỉnh núi.

Quả là đẹp.

Sương mù vờn quanh.

Bức tượng phật lớn.

Đại phật trên hoa, từ bi thương hại.

Mấy người cúi mình bái.

Chỉ có Trường Hoa không di chuyển, sắc mặt cũng không được tốt, giống như bị bước tượng này sát đến. Thẩm Thế kỳ quái nhìn cậu “Sao thế?”

“A?”

“Sắc mặt con không tốt lắm, có chuyện sao?”

“Không. Chắc tối qua không ngủ tốt.”

“….” Thẩm Thế không còn gì để nói, quay đầu bước đi. Trường Hoa đuổi theo, đi song song với hắn.

Thẩm Trung Thư đi phía sau, thấy hai cha con nói cười, trong mắt lóe lên vẻ oán hận.

Qua tượng phật bằng đá là đến cổ tháp.

Chùa rất lớn, đã có lịch sử ngàn năm, vẫn được Lí Ngư trấn cung phụng, hương khói thường xuyên. Văng vẳng đâu đấy tiếng tụng kinh, tiếng chuông, vất vơ, xa xăm.