Quyển 1 - Chương 5: Yến Yến Đây Là Gì Hả?

Hàn Phong như kẻ khát khô trong sa mạt, hắn vừa hôn vừa sờ soạn khắp cơ thể của Lâm Yến, hắn sờ đôi chân dài thon nhỏ của cậu rồi dần dần bóp lên mông thịt của cậu, cả cơ thể Lâm Yến run rẩy như chim non, môi bị hôn dữ dội dần dần sưng lên, mông thịt còn bị bóp liên tục cậu không biết cơ thể mình đang bị gì, cực kì xa lạ với cậu, cảm xúc cậu chưa từng có này, cậu lim dim đôi mắt thấy đối phương như một con sói lớn đang muốn ăn thịt cậu vậy, đối phương mắt đỏ ao trong cực kì đáng sợ, Lâm Yến nghĩ lần này tiêu rồi chắc chắn bị ăn thịt rồi cậu liền bật khóc thút thít qua kẽ hở ở môi.

Hàn Phong đang say sưa muốn chén sạch bé cưng thì nghe đối phương ủy khuất bật khóc, hắn lúc này mới khó khăn tách đôi môi mình ra khỏi đôi môi thơm ngọt đỏ mộng, thấy Lâm Yến xụi lơ nằm trong ngực mình khóc nho nhỏ không dám khóc lớn hắn lại muốn ăn hϊếp cậu nhiều hơn, Hàn Phong đưa tay nâng mặt Lâm Yến lên hôn chụt chụt liên tục lên khắp mặt cậu, giọng khàn khàn nặng nề hỏi cậu.

"Em khóc cái gì hả?"

Lâm Yến vẫn khóc thút thít đôi lúc nức lên một tiếng, cậu mím môi rồi khó khăn nói đứt quảng từng câu.

"Không...hức không có hức....khóc ạ."

Hàn Phong thấy nước mắt giàn dụa của cậu chảy thành hàng mà còn bảo không khóc hắn liền mỉm cười một cái, hắn đưa tay lau nước mắt cho cậu rồi giơ bàn tay ra trước mắt cậu rồi hỏi.

"Vậy cái này là cái gì hửm?"

"Cái này hức....cái này là...hức." Lâm Yến không biết nói gì nữa liền mếu máo chảy nước mắt dữ hơn, cậu thật tủi thân.

Hàn Phong có thể thấy được đôi tay mèo, cái đuôi của mèo đang cụp xuống rồi cực kì tủi thân, Hàn Phong tim đập lỡ mất một nhịp, sao làm cái gì cũng đáng yêu vậy không biết, Hàn Phong thở ồ ồ nói.

"Nín ai cho em khóc, tôi đánh em hay sao mà em khóc."

Lâm Yến cúi đầu không dám nhìn thẳng mà chỉ dám lén lút hí hí con mắt nhìn đối phương, anh không đánh em mà anh ăn hϊếp có tính không, cắn gặm cậu, hức môi đau.

"Không...không có ạ hức."

"Ngửa mặt lên."

Lâm Yến nghe giọng đối phương lại hung dữ không dịu dàng như vừa rồi liền cương cứng cả cơ thể, cậu chỉ có thể từ từ ngẩng đầu lên nhìn đối phương, lúc này đây cậu mới thấy rõ gương mặt người đàn ông này, sóng mũi cực cao, mài kiếm mắt sáng, đôi môi dày dặn, cực kì đẹp trai, cậu ngơ ngác mà nhìn đối phương không dời mắt, cậu thấy đối phương cười khẽ tim cậu đập bịch bịch, đến khi nghe giọng đối phương nhẹ nhàng hỏi.

"Đẹp sao, thích không?" Hàn Phong tung ra mỹ nhân kế dụ dỗ đối phương.

"Thích..." Lâm Yến không suy nghĩ liền nói, bị trúng kế triệt để, đến khi biết mình nói gì liền hoảng hốt, mặt đỏ bừng lên mình nói gì vậy chứ, thật không biết xấu hổ, cậu vừa định né tránh lần nữa thì bị Hàn Phong nắm chặt cằm bắt cậu nhìn vào hắn.

"Há miệng."

Giọng điệu ra lệnh làm Lâm Yến run run không chống cự được liền há miệng ra, cậu liền thấy gương mặt điển trai của đối phương phóng to trước mặt cậu rồi miệng cậu lại lần nữa cảm giác bị dị vật xâm nhập.

Hàn Phong nhịn nữa nhịn mãi muốn hỏng rồi, hôm nay hắn không làm chết tiểu yêu tinh túi khóc nhỏ này hắn không phải Hàn Phong.

Hàn Phong lần nữa nút lấy đôi môi của Lâm Yến, lần này còn mạnh mẽ xâm lược hơn lần trước, hắn đưa lưỡi vào liếʍ nút từng nơi trong miệng của Lâm yến, nút lấy nước miếng chảy ra bên khoé môi cậu, hắn thấy cậu bị hôn đến mơ màng liền đưa tay kéo phăn cái quần dài trên người cậu, Lâm Yến giật mình thì trên người chỉ còn đúng cái qυầи ɭóŧ trắng nhỏ xíu trên người, cậu sợ hãi đẩy cơ ngực đối phương ra, nước mắt lần nữa rơi lộp bộp, cậu sợ.

Hàn Phong sức cực kì lớn sao Lâm Yến nhỏ bé có thể lay động được hắn tức nhiên là vẫn bị hôn cho mềm nhũng ra, tay hắn lần mò từ đầu gối cậu rồi dần dà lên đùi non cuối cùng bàn tay to lớn các khớp xương đều đặn đẹp đẽ mò đến nơi mất hồn mới dừng lại, lòng bàn tay vừa đặt lên nơi nhạy cảm của Lâm Yến thì cả người cậu run dữ dội, Hàn Phong mắt cũng bỗng nhiên sáng lên, hắn ngừng hôn Lâm Yến môi lưỡi tách ra kéo theo sợi chỉ bạc, Lâm Yến liền dựa vào ngực hắn thở hồng hộc vì thiếu oxy, Hàn Phong đưa bàn tay mới sờ nơi riêng tư của cậu cho cậu xem, giọng nói kiềm nén lẫn trêu ghẹo vang lên.

"Yến Yến đây là gì hả."

Lâm Yến xấu hổ muốn tìm một cái lổ chui xuống đất mà trốn, bàn tay trước mắt ướt nhẹp mấy ngón tay còn như đang đùa giỡn khép lại rồi tách ra làm nước trên tay nhớp nháp kéo ra rồi nhập lại vào nhau, Lâm Yến mặt đỏ bừng, hắn hắn không biết xấu hổ, Lâm Yến không biết làm gì mắt đảo một cái cậu ngã vào lòng Hàn Phong chôn mặt mình sâu vào lòng ngực hắn giả chết.