Chương 20: Say rượu

Editor: Salads

Trần Tích khóc đến đau mắt, ánh sáng trong phòng như mờ đi theo màn đêm dài tối tăm, cô chỉ nhìn thấy chai rượu đỏ trên bàn trà, nó cao hơn những thứ khác, thân bình thủy tinh phản chiếu ánh đèn chói mắt.

Hôm qua Tôn Tông Nam uống rượu ở chỗ này —— “Uống vào liền quên hết ưu sầu”, cô máy móc cầm bình rượu vang đỏ, dùng đùi kẹp lấy bình rượu, rồi dùng sức rút nút chai ở miệng chai ra, cả người suýt chút nữa vì phản lực mà ngã xuống sô pha.

Cô ổn định người, cũng không cần cốc chân dài gì đó, trực tiếp đưa miệng bình lên miệng mình, nâng thân bình lên.

“Khụ khụ!” Cô nhấp một ngụm nhỏ, vừa chua vừa chát, uống không ngon, trong trí nhớ của cô vị rượu vang đỏ không phải như thế, lại uống thêm một ngụm nữa, rồi cô mới nhớ ra lần trước uống rượu vang đỏ, trong miệng cô còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ Tôn Tông Nam nữa.

Tông Nam……

Trần Tích chớp chớp mắt, vừa muốn khóc, nhưng cô đã không thể chảy ra nước mắt nữa, ánh đèn phát ra tiếng “xẹt xẹt”.

Không ai quan tâm đến cô, cô như một đứa trẻ hoang dã, rượu uống không ngon cô cũng uống hết một ngụm, uống xong người cô cũng mơ màng, đầu choáng váng chóng mặt, trực tiếp ngã nằm xuống sô pha, bất tỉnh nhân sự, ngay cả chai rượu cũng rơi xuống đất vỡ vụn cũng không thể đánh thức được cô, đừng nói đến tiếng khoá cửa chuyển động.

“Trần Tích.”

Trong mơ Tôn Tông Nam gọi cô, cô không vui nghĩ: Đừng gọi em là Trần Tích, là Tích Tích! Tích Tích! Nếu không muốn em gọi anh là Tôn Tông Nam!

Cảm giác đang ngủ bị đánh thức không dễ chịu, đầu Trần Tích choáng váng, hai mắt còn chưa mở, mở miệng nói: “Tôn Tông Nam.”

Giày da giẫm lên vụn thủy tinh, Tôn Tông Nam siết chặt cổ tay Trần Tích, anh vừa mới vào cửa đã nhìn đến tay Trần Tích rũ xuống bàn, chỉ cách một centimet nữa đã chạm đất, nếu anh không về, sớm hay muộn gì thì vụn thủy tinh cũng sẽ găm vào người Trần Tích!

Trần Tích bị siết đau thật sự, cô giãy giụa, “Anh buông em ra!”

“Đừng cử động!” Tôn Tông Nam dùng đầu gối ngăn eo Trần Tích, ngăn cô lăn xuống đất.

Dường như Trần Tích không nhận ra ai, cô hùng hổ nói: “Tôi muốn động, vì sao không cho tôi động, đây là quyền, lợi —— của tôi!”

Mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mặt, Tôn Tông Nam ghét bỏ Trần Tích như thế này, không biết sự giáo dưỡng của cô đã đi đâu, còn dám nói quyền lợi với anh.

Trần Tích uống say rất không an phận, cô dùng một cái tay khác nắm lấy cổ áo Tôn Tông Nam, kéo anh về phía mình, chất vấn anh: “Tại sao anh trốn em? Em đã đợi anh cả đêm rồi!”

Tôn Tông Nam kéo tay Trần Tích ra, nắm hai cổ tay cô, Trần Tích bắt đầu đá chân, “Anh đừng trói em!”

Phản nghịch! Tôn Tông Nam rút dây lưng ra buộc chân Trần Tích, sau đó nhéo cằm cô, cưỡng ép cô nhìn mình, “Nói đi, thứ tư em xin nghỉ đi làm gì?”

không biết Trần Tích có tâm lý phản nghịch từ đâu ra, “Em không nói!” Nói xong cô chớp chớp mắt, đổi lời, “Anh hôn em một cái, em sẽ nói cho anh biết! Mấy ngày rồi anh không hôn em!”

Tôn Tông Nam là người sẽ bị uy hϊếp sao?

“Trần Tích, nếu em không nói, anh sẽ không cần em!”

Không cần em?

Đầu óc Trần Tích như thắt lại, hồi lâu cũng không biết anh đang ám chỉ ai, cô ngơ ngác nhìn Tôn Tông Nam, đột nhiên khóc, “Em khó chịu!”

“Xứng đáng lắm!” Dám uống cả nửa bình rượu vang đỏ, Tôn Tông Nam không mềm lòng một chút nào.

“Ô ô ô, anh đáng ghét!”

“Đừng nói sang chuyện khác, nhanh nói em đi làm gì?”

“Em không nói cho anh đâu! Đây là bí mật của em! Ô…… Liên Quý biết, hì hì hì, nó rất đáng yêu.”

Cái gì đáng yêu? Liên Quý? Tôn Tông Nam có thể nghe hiểu được mới lạ.

Anh từ bỏ giao tiếp với Trần Tích, trực tiếp bế cô lên và ném cô lên giường trong phòng.

“Anh không nhớ em à? Người ta rất nhớ anh, anh xem, đầṳ ѵú cứng rồi, ngứa lắm, anh xoa xoa……” Trần Tích nằm ở trên giường, dùng ánh mắt câu người nhìn Tôn Tông Nam, sau đó vén áo đồng phục lên, kéo áo ngực xuống, lộ ra đầṳ ѵú đã bị kí©h thí©ɧ.

Vẻ mặt Tôn Tông Nam phức tạp nhìn Trần Tích phóng đãng, anh không có hứng thú Trần Tích như vậy, như tâm thần phân liệt. Anh kéo chăn qua bao lấy Trần Tích, rời khỏi phòng.

“Tông Nam, Tông Nam……” Người trước mắt biến mất, Trần Tích gọi vài tiếng, bỗng nhiên lại mơ hồ, không nhớ rõ mình đang ở đâu, rất nhanh cô đã ngủ lại lần nữa.

Ngày hôm sau Trần Tích tỉnh dậy trong cảm giác khó chịu, mũi bị nghẹt và cổ họng khô khốc như sắp nổ tung, cô đột nhiên mở mắt ra, trời đất quay cuồng, đầu đau như muốn nứt ra.

Trên tủ đầu giường có một ly nước!

Cô nằm bò vươn tay cầm cái ly, uống một ngụm, ngọt, là nước mật ong hôm qua cô pha.

Ừng ực ừng ực, cô uống cạn cả ly, tiếp tục xụi lơ trên giường, bàn tay nắm thành nắm đấm co rút đau đớn đầu.

Một hồi lâu nàng mới nhớ lại chuyện tối hôm qua, Tôn Tông Nam tránh mặt cô không về nhà, cô uống hết rượu Tôn Tông Nam rồi lăn ra ngủ, hình như cô còn mơ thấy Tôn Tông Nam đã về.

Trần Tích không biết mình đã trở về giường ngủ như thế nào, cô cũng không để tâm đến nó, bây giờ trong đầu óc cô đều là hôm nay nên làm như thế nào để gặp Tôn Tông Nam.

Nhất định phải bảo mẹ mời Tôn Tông Nam đến nhà ăn cơm!

“Hắt xì!”

Trần Tích sụt sịt, nghĩ thầm bị ốm là tốt nhất, bị ốm Tôn Tông Nam thấy cô đáng thương không chừng sẽ tha thứ cho cô, đây là trời cao trừng phạt cô.

Trước khi rời khỏi nhà Tôn Tông Nam, Trần Tích để ý trên bàn đá cẩm thạch không còn bình rượu nữa, nhưng là cô quá vội, vội vội vàng vàng đóng cửa lại, căn bản không chú ý đến trong thư phòng có người.

Bắt taxi trở về nhà mình, vừa vào cửa đã đυ.ng phải anh trai Trần Quyền, Trần Tích gọi một tiếng anh hai, Trần Quyền nhìn vẻ mặt cô tiều tụy, trên người còn mặc nhăn đồng phục nhàu nhĩ, trực tiếp nhíu mày, “Đêm qua em đã làm gì?”

Trần Tích sợ anh trai nhất, cô muốn lẻn về phòng, nhưng lại bỏ qua mùi rượu nồng nặc trên người.

“Em uống rượu à? Tông Nam đâu?” Trần Quyền túm lấy Trần Tích, không cho cô đi.

Trần Tích vừa nghe đến tên Tôn Tông Nam, méo miệng, hai mắt lại đỏ lên, Trần Quyền vừa thấy đã hiểu, “Anh gọi cậu ta đến đây, tự em nghĩ cách giải quyết đi.”

Trần Quyền không bao giờ can thiệp vào chuyện của bạn thân và em gái, anh tin tưởng Tôn Tông Nam có thể xử lý tốt, nhưng gần đây hai người cãi vã quá thường xuyên nên anh cần biết tình hình cụ thể. Anh là người quản Trần Tích, làm anh cả nên có trách nhiệm cho đến khi Trần Tích gả chồng sinh con.

Tôn Tông Nam đúng lúc đến trước bữa tối, từ trước đến nay anh luôn phân biệt tình cảm và công việc rất rõ ràng, anh giận Trần Tích nhưng giả vờ chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra, không để ý đến Trần Tích, nhưng Trần Quyền gọi anh anh sẽ đến, anh sẽ không vì giận Trần Tích mà giận chó đánh mèo lên người thân của cô.

Mẹ của Trần Tích nhiệt tình tiếp đón Tôn Tông Nam đến bàn, Trần Tích ngồi cạnh Tôn Tông Nam, muốn chạm vào anh nhưng lại không dám đυ.ng vào, ánh mắt lại không khống chế được chạy lên trên người anh, hôm nay anh mặc toàn màu đen, bộ vest đen, áo sơ mi bên trong cũng màu đen, trông thật uy nghiêm và thâm trầm.

Tông Nam……

Ánh mắt Trần Tích cầu xin, cô hy vọng Tôn Tông Nam nhìn mình một cái, kết quả là toàn bộ người nhà họ Trần nhìn về phía cô, ánh mắt trần trụi như vậy, ai cũng đều nhìn ra không ổn.

“Tích Tích, con cứ nhìn Tông Nam chằm chằm như thế, sao thằng bé ăn cơm được?” Mẹ của Trần Tích cố gắng giải quyết ổn thỏa trước khi Trần Quyền phát tác, Trần Tích thu hồi ánh mắt, cúi đầu yên lặng ăn cơm trắng, sau hôm qua say rượu cô không muốn ăn uống gì.

Tuy nhiên, bữa ăn này không bị ảnh hưởng bởi Trần Tích. Bốn người còn lại ăn rất ngon, bọn họ vẫn coi Trần Tích là một đứa bé, tâm sự của cô toàn viết ở trên mặt, trạng thái cũng không tốt, bọn họ rõ như ban ngày, nhưng không ai hiểu ngọn nguồn vấn đề, bởi vì trẻ con giận dỗi là thái độ bình thường, chắc chắn vấn đề không phải ở trên người trưởng thành.

Nhà họ Trần giao lưu với Tôn Tông Nam như thường lệ, Trần Tích không chen vào được, sự chú ý của cô đặt ở trên người Tôn Tông Nam, cô cảm thấy giờ phút này Tôn Tông Nam cách mình rất xa, anh chăm sóc mọi người ngoại trừ cô.

Hai giọt nước mắt rơi xuống bát cơm, cơm trong miệng khô cứng, Trần Tích không nuốt nổi.

Sau khi ăn xong Trần Quyền gọi Tôn Tông Nam đi rồi, hai người ở trong phòng khách nói về chuyện Trần Tích, Trần Tích bị nhốt ở ngoài cửa chờ.

Trong thời gian dài chờ đợi, cô dựa vào tường và nhớ lại quá khứ.

Khi đó cô vào đưa trà liền ăn vạ ở phòng khách không đi, anh trai cô đuổi cô mấy lần, cô làm nũng chơi xấu, nhưng luôn không thành công. Không thành công cũng không sao, cô sẽ nhiệt tình, lấy cớ hỏi bài tập, lấy danh nghĩa mẹ hỏi bọn anh bữa tối muốn ăn cái gì, rồi gõ cửa đi vào.

Nhưng bây giờ cô đã qua cái tuổi không hiểu chuyện, cô trở nên bảo thủ không chịu thay đổi, không cho cô vào thì cô chờ, chờ đến anh trai đi ra, hếch cằm lên ý bảo cô đi vào, nhìn qua sắc mặt anh cũng không tốt lắm.

Trần Tích lo lắng đề phòng đi vào, Tôn Tông Nam vắt chéo chân ngồi trên chiếc ghế vuông bằng gỗ gụ, đầy uy nghiêm, ánh mắt sắc bén quét qua người Trần Tích, cô dừng bước không trước, đứng tại chỗ, khí thế cực yếu ớt.

Omega trời sinh yếu đuối ở trước mặt Alpha, Tôn Tông Nam không áp chế tin tức tố của anh xuống, căn bản Trần Tích không thể đến gần anh.

Đồ trang trí được đặt đối xứng lúc này có vẻ áp lực, Trần Tích yên lặng nhìn Tôn Tông Nam, không biết nên mở miệng như thế nào, cô đã quên hết những điều cô muốn nói tối hôm qua.

Tôn Tông Nam im lặng đếm 60 giây, Trần Tích trước mặt sẽ sợ anh mới là chân thật, người tối hôm qua chắc chắn là nhân cách ẩn giấu, anh không thích.

Anh đã sống đến tầm tuổi này, người có thể làm anh chờ chỉ có Trần Tích, anh chờ cô trưởng thành hơn bảy trăm ngày đêm, bây giờ anh lại đang đợi cô giải thích, 72 giờ Trần Tích im lặng và giấu giếm làm anh hao hết kiên nhẫn, anh cho cô một cơ hội cuối cùng.

“Em có gì muốn nói không?”

Giọng điệu lạnh lùng vang lên trong phòng, trái tim Trần Tích siết chặt, “Em xin lỗi……”

“Xin lỗi á?” Tôn Tông Nam lặp lại một lần, “Trần Tích, anh không cần em xin lỗi, trừ khi em đã làm chuyện có lỗi với anh.”

“Em không có!” Trần Tích vội vàng giải thích rõ, “Em không làm chuyện gì có lỗi với anh!”

Tôn Tông Nam nhìn chằm chằm từng biểu cảm rất nhỏ trên mặt Trần Tích, “Anh chưa dạy em nhận sai như thế nào à?”

Mấy năm nay, Tôn Tông Nam đã dạy Trần Tích rất nhiều, không chỉ giới hạn chuyện trên giường, anh còn dạy một Omega nên thuận theo Alpha, mọi việc anh nói một thì không có hai, Trần Tích chỉ cần vâng theo.

Nhưng dù ngoan ngoãn đến đâu thì cũng sẽ mắc sai lầm, điều này là không thể tránh khỏi, bất cứ khi nào xảy ra chuyện này, Trần Tích sẽ trực tiếp sửa lỗi, hoặc là nói rõ ràng sự thật, dùng phương thức khác nếu Tôn Tông Nam không tiếp thu, Trần Tích cũng hiểu rõ nguyên tắc Tôn Tông Nam, nhưng lần này cô do dự.

Sàn Sàn nho nhỏ gầy yếu và Tôn Tông Nam tức giận giằng co ở trong lòng Trần Tích, cô yêu Tôn Tông Nam nhưng có trách nhiệm với Sàn Sàn, yêu làm người ta tham lam tùy hứng, trách nhiệm làm người ta mạnh mẽ, huống chi Sàn Sàn là kẻ yếu, nó khơi dậy tình mẫu tử của Trần Tích, cô vô thức bảo vệ nó.

Trần Tích mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh, Tôn Tông Nam đứng dậy không muốn lãng phí thời gian nữa. Trần Tích vẫn không chịu nói sự thật cho anh, vậy là đủ rồi, cánh của cô bây giờ cứng rồi! Không sợ bị trừng phạt! Ép cũng không nói!

Tôn Tông Nam mới vừa bước được hai bước thì Trần Tích đã chạy tới ôm chầm lấy anh và van xin: “Anh chờ em mấy ngày nữa, em sẽ nói cho anh! Không phải là chuyện xấu, thật sự, anh tin em đi!”

Trần Tích nóng nảy.

Tôn Tông Nam lấy tay Trần Tích ra, không cho cô ôm, Trần Tích giãy giụa khóc, cô không thể sánh được với sức của Tôn Tông Nam.

“Anh đừng đi……” Trần Tích ngồi xuống đất, hai tay ôm lấy đầu gối của Tôn Tông Nam, muốn dùng sức toàn thân bám lấy anh.

“Trần Tích!” Vừa nhấc chân là đυ.ng vào bụng Trần Tích, Tôn Tông Nam có thể nhấc chân mới lạ, anh không thể động đậy được, bùng nổ tức giận.

“Ô ô ô……” Trần Tích vùi đầu vào đùi Tôn Tông Nam, người run rẩy sống chết cũng không buông tay.

Tiếng khóc thảm thiết vang lên trong phòng khách, mọi người không biết sẽ nghĩ có chuyện gì, Tôn Tông Nam hít thở sâu vài cái rồi tự nhủ rằng mình đang ở nhà Trần Tích phải giữ lý trí.

“Đứng lên, đừng chơi xấu nữa.”

“Nếu bây giờ em không muốn nói chuyện nữa, thì chúng ta không cần phải lãng phí thời gian ở đây.”

“Đây là sự lựa chọn của em, em phải gánh chịu hậu quả.”

Tôn Tông Nam nói cái gì Trần Tích cũng không nghe vào, cô không cho anh đi.

Hai người giằng co trong bảy tám phút, tiếng khóc của Trần Tích nhỏ dần, hai mắt đẫm lệ cô ngước mắt nhìn Tôn Tông Nam, anh cao cao tại thượng, cũng không thèm nhìn cô.

“Tông Nam……” Trần Tích khàn khàn kêu lên.

Anh nhìn em đi……

Tôn Tông Nam nhìn chăm chú khung cảnh bên ngoài cửa sổ, dãy núi nấp nhô màu xanh thẫm, thỉnh thoảng có chim bay qua cửa sổ, nghe nói chúng đến từ công viên đầm lầy gần đó. Anh định mượn thiên nhiên yên lặng tĩnh lặng để xoa dịu những cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm của mình.

Anh đã từng nhìn trúng Trần Tích ngoan ngoãn, dạy dỗ cô, làm cô phủ phục ở dưới thân mình, anh cũng hưởng thụ trong đó, nhưng bây giờ Trần Tích trở nên không nghe lời như thế, có phải anh nên xem xét lại mối quan hệ này và tình cảm này với Trần Tích không?

Không nghe lời thì phá hủy hoặc vứt bỏ, cứ đơn giản như vậy thôi, chờ anh điều tra rõ Trần Tích đang làm gì……

“Cạch!” Một tiếng giòn vang, đó là tiếng cởi dây lưng, Trần Tích ngồi quỳ lên, lôi kéo quần Tôn Tông Nam.

“Đừng.” Tôn Tông Nam đè lại tay Trần Tích, anh không hứng thú.

Trần Tích vội vàng liếʍ chỗ phồng trong quần, cô không còn cách nào khác, thực sự không còn cách nào khác ……

===

Giải cứu editor mình đang edit cl gì dẫyy!!!