Chương 19: Sợ hãi

Trong ký túc xá, Trần Tích truy hỏi Liên Quý, “Anh ấy nói gì?”

Liên Quý cầm di động đang kêu tút tút, bất an nhìn Trần Tích, giọng điệu yếu ớt, “Anh ta bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, đừng lo lắng.”

Dáng vẻ lần trước Trần Tích khóc suy sụp bởi vì Tôn Tông Nam vẫn còn đọng lại trong tâm trí Liên Quý, cô sợ Trần Tích khóc, sau khi Trần Tích nghe cô kể lại nhẹ nhàng, vẫn ngã ngồi xuống giường, khóc.

Sao Trần Tích không hiểu đây là câu nói mỉa mai? Tôn Tông Nam thậm chí không muốn nghe cô giải thích.

“Tích Tích.” Liên Quý vội vàng ngồi xuống bên cạnh Trần Tích, ôm lấy cô, vỗ lưng cô trấn an, “Cậu biết hôm qua tớ lừa Tôn Tông Nam cậu điện giật anh ta có phản ứng gì không? Anh ta rất khẩn trương, hỏi tớ đưa cậu đi bệnh viện chưa.”

“Ô……” Trần Tích nghe xong càng khó chịu, Tôn Tông Nam sẽ khẩn trương vì cô, nhưng cô thì sao, nói dối anh, chắc chắn anh rất thất vọng.

“Này Tích Tích,” Liên Quý không thể không nói vài lời hay về Tôn Tông Nam an ủi Trần Tích, “Tuy tớ không quá thích anh ta, nhưng thật ra anh ta rất quan tâm cậu…… Bây giờ anh ta đang nổi nóng, cậu cũng không cần quá thương tâm, sau này chậm rãi giải thích với anh ta, anh ta sẽ nghe.”

“Sẽ không đâu……” Trần Tích lắc đầu thẳng, từng giọt nước mắt chảy xuống, “Cậu không hiểu anh ấy, anh ấy sẽ không nghe, tớ đã nói dối……”

“Tích Tích, cậu không nói dối!” Liên Quý sửa đúng câu của Trần Tích, “Cậu đi sửa di động thật, cũng đi bệnh viện thật, bệnh viện thú cưng cũng gọi là bệnh viện, cậu không nói dối anh ta, cũng không cần gán tội danh cho mình.” Liên Quý muốn dùng tập hợp danh từ có khái niệm mơ hồ.

“Hừm ừ……” Nước mắt Trần Tích lưng tròng nhìn Liên Quý, nức nở, giống như đang hỏi là thật vậy à?

Liên Quý ôm mặt Trần Tích lau nước mắt cho cô, “Thật, đừng khóc, tớ biết chắc cậu không nghe vào, nhưng tớ vẫn nói cho cậu, Tích Tích, trời ở trên đỉnh đầu, Tôn Tông Nam không phải trời của cậu, nếu trời sập xuống, anh ta cũng không bảo vệ được cậu, chưa đến 0.01 giây cậu với anh ta đã bị đè nát r.”

Đối với Trần Tích Tôn Tông Nam chính là trời, cô phải ngước nhìn anh và sống dưới sự bao bọc của anh, Liên Quý không hiểu cái cảm giác dựa dẫm này, ở trong mắt cô Alpha mạnh mẽ, nhưng cũng là người, mà cuộc đời bình đẳng, không thể so sánh với tự nhiên.

Nhưng Trần Tích không có phản ứng đối với câu châm ngôn này, quan niệm này đã ăn sâu bén rễ không phải chỉ một câu nói là có thể đánh thức được, cô vẫn khóc như cũ, hơn nữa cảm thấy giờ phút này trời đất mờ mịt lung lay như sắp đổ.

Cô bỗng nhiên nhớ đến lúc Tôn Tông Nam vẫn còn tốt.

Những ngày Tôn Tông Nam ra vào nhà cô ấy, anh ngoại trừ tiếp xúc tứ chi với cô, cũng sẽ ôm cô, dạy cô làm bài tập, hay là ngồi ở một bên, tính giờ cho cô, hết giờ anh liền hôn cô, cho nên cô thường xuyên làm bài tập rất lâu, muốn anh phạt cô, muốn anh ở lại lâu chút nữa, ai mắng cũng không quan tâm.

Đó là năm học nặng nề nhất của cô, trong đầu không phải học tập thì chính là anh, đơn thuần mà vui sướиɠ. Thỉnh thoảng khi gặp nhiều áp lực Tôn Tông Nam sẽ giúp cô ấy giải tỏa. Điều này khiến cô ấy chấp nhận kɧoáı ©ảʍ tìиɧ ɖu͙© mà không hề xấu hổ. Hơn nữa ỷ lại vào nó, ỷ lại vào Tôn Tông Nam.

Sau đó cô nghỉ hè, địa điểm hẹn hò cuối cùng của bọn cô là bước ra khỏi nhà cô, cô kéo tay Tôn Tông Nam, đắm mình dưới ánh mặt trời, cuối cùng cũng có cảm giác nhìn thấy được ánh sáng.

Thật ra ngay từ đầu mối quan hệ giữa bọn họ do Tôn Tông Nam nói trước, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu một chút cảm giác chân thật. Ngày đó cô bị hôn đến choáng váng, không biết mình có đang nằm mơ một giấc mộng ngọt ngào không, Tôn Tông Nam ở lại nhà cô ăn cơm, ngồi đối diện cô giống như trước đây, song song với anh cô, tầm mắt cô vừa lúc đối diện anh, ăn một miếng nhìn anh một cái, trong miệng không rõ mùi vị gì, nhưng lại nhớ rõ hương vị của anh, giống như khi còn nhỏ cô lén nếm thử đồ uống có cồn.

Cô hy vọng người đối diện sẽ làm một hành động gì đó đặc biệt để chứng minh rằng sự thân mật trong buổi chiều không phải là mơ, nhưng Tôn Tông Nam không làm gì, thậm chí còn không nhìn cô, cô cực kì thất vọng, ăn cơm cũng không tập trung, hầu hết các món ăn cô gắp lên đều rơi xuống bàn, điều này khiến anh trai cô không hài lòng.

“Trần Tích, em mấy tuổi rồi, ngay cả đũa cũng biết dùng à? Người ngồi đối diện em là khách đấy, Omega lớn như vậy rồi nên chú ý hình tượng của mình, không có Alpha nào sẽ cưới một Omega ngay cả đồ ăn cũng không gắp nổi đâu.”

Đối mặt với anh trai không lưu tình quở trách, Trần Tích cảm thấy xấu hổ, cuối cùng cúi đầu xuống không nhìn Tôn Tông Nam, cô hối hận khi ngồi cùng bàn ăn cơm cùng Tôn Tông Nam, ai biết Tôn Tông Nam đột nhiên nói một câu: “Chú dì, Trần Quyền, cháu với Trần Tích đang yêu nhau.”

Cô sợ đến mức làm rơi chiếc đũa, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô.

Khi đó cô cho rằng Tôn Tông Nam nói ra cho tiện. Vì sau đó, anh ra vào phòng của cô tự do không bị ai kiểm soát, cả gia đình cô đều ngầm đồng ý. Sau đó chính là buổi trưa mỗi tuần ở trong phòng lén lút, rèm cũng kéo xuống kín mít, làm chuyện không để mọi người thấy, giống như quan hệ giữa bọn họ cũng thế.

Nhưng bây giờ cô nhìn lại, những lời nói nhạt nhẽo của Tôn Tông Nam trên bàn cơm kia bình đạm thật ngọt ngào, rõ ràng anh đang che chở cô, chứng minh không phải không ai muốn cô……

“Tích Tích, cậu đừng xúc động!”

Trần Tích bất tri bất giác đứng lên, hồi ức càng tốt đẹp, cô càng cảm thấy mình làm quá, trong lòng có một xúc động muốn đi tìm Tôn Tông Nam, Liên Quý vội vàng giữ chặt cô, “Cậu nghĩ đến Sàn Sàn đi, ngày hôm qua chúng ta đã nói rồi, lúc này mới hai ngày, không thể nói chuyện Sàn Sàn cho Tôn Tông Nam được!”

Sàn Sàn……

Trần Tích lập tức giống như một quả bóng xì hơi, cô cúi đầu nhìn Sàn Sàn đang nghiêng đầu trong l*иg sắt, xúc động bị phá vỡ.

Ngày hôm qua cô đã bàn với Liên Quý, một tháng sau lại mới nói chuyện Sàn Sàn cho Tôn Tông Nam, bây giờ quá sát ngày được tặng quà trong vườn bách thú, mới có bốn ngày, nếu người khác không hiểu lầm Tôn Tông Nam nhận hối lộ, thì Tôn Tông Nam nhìn thấy con cáo cũng sẽ cho rằng Trần Tích giúp anh nhận hối lộ, chuyện này tương đương trực tiếp dẫm vào đuôi Tôn Tông Nam. Thứ hai, Liên Quý nói như này:

“Ngày hôm đó các cậu mới nhìn thấy con cáo này vài phút? Dựa vào đường cong lãng quên, một tháng sau Tôn Tông Nam đã quên con cáo ở vườn bách thú kia trông như thế nào rồi, cậu cứ nói cậu mua Sàn Sàn ở cửa hàng thú cưng, chắc chắn anh ta cũng không nhận ra.”

Cho nên bây giờ cô không thể đi tìm Tôn Tông Nam.

“Buổi chiều cậu có muốn đi cùng tớ tham gia hoạt động của câu lạc bộ phản biện không?” Liên Quý không yên tâm để Trần Tích một mình ở ký túc xá.

Trần Tích lắc đầu, lại ngồi lại trên giường.

Liên Quý đành phải ôm Sàn Sàn ra, nhét vào trong lòng ngực Trần Tích, dặn dò một lần: “Vậy cậu ở trong ký túc xá yên lặng một chút, đừng tìm Tôn Tông Nam trước, coi như là vì Sàn Sàn, nhớ rõ không phải cậu đang nói dối, chỉ là nói chân tướng cho Tôn Tông Nam muộn một chút.”

Dưới lòng bàn tay là một bộ lông mềm mại, Trần Tích theo vô thức ôm Sàn Sàn, nó ngửi ngửi Trần Tích, ghé vào đầu gối Trần Tích, đầu đuôi chạm vào nhau, cuộn thành một vòng tròn.

Trong ký túc xá dần dần yên tĩnh lại, Liên Quý đi ra cửa, Trần Tích nhìn chằm chằm Sàn Sàn đến xuất thần, lông nó trông xám xịt và không đẹp lắm, nhưng cô không hối hận khi mua nó.

Chuyện cô cãi nhau với Tôn Tông Nam không liên quan đến Sàn Sàn, nó chỉ là một đứa bé.

Trần Tích bế Sàn Sàn lên hôn, Sàn Sàn liếʍ cô, trái tim như được lấp đầy, cô lại choáng váng một lần nữa.

Ở thời đại công nghệ tiên tiến này, không có điện thoại di động, coi như mất liên lạc với thế giới, Trần Tích thất thần khóc, mắt đỏ hoe, mũi cũng đỏ.

Hồi lâu cô không nghĩ ngợi gì, một người một cáo ngồi thẫn thờ ở đầu giường, tình cờ nhìn lên thì thấy kim giờ chỉ đến số 4, cô nghĩ mình rất bình tĩnh, đứng dậy buông Sàn Sàn, phát hiện tay đang run rẩy.

Ảnh hưởng của Tôn Tông Nam với cô đã thâm nhập vào tận xương, cô đang che giấu một nỗi sợ hãi mà cô không thể kiểm soát được.

Bây giờ anh đang làm gì thế?

Suy nghĩ Trần Tích hơi trì độn, anh đang đi làm, đúng rồi hôm nay là thứ tư, còn hai ngày nữa là đến cuối tuần.

Hai ngày nay có lẽ anh sẽ không nghe điện thoại của cô, cho dù sửa điện thoại mang về cũng vô dụng, số của Liên Quý cũng thế, cô muốn gặp anh chỉ có thể đi tìm anh.

Tối thứ tư tuần trước, cô đến tìm Tôn Tông Nam, anh cô xin nghỉ giúp cô, cô sẽ không bị nhận cảnh cáo, cho nên cô còn một cơ hội đêm không về ngủ, đêm nay cô có nên đi tìm anh không?

Nhưng khi cô nhìn thấy anh cô cũng không thể nói thật, cô có định bỏ phí cơ hội lần này không? Hay là, chờ đến thứ sáu?

Liệu Tôn Tông Nam có phạt cô ấy vào thứ sáu không? Trần Tích sờ mông mình, dường như lại nếm trải qua cảm giác đau đớn, không chỉ là đau đớn về thể xác.

Cô như cái xác không hồn hai ngày, đến tối thứ năm Trần Tích lấy di động đã sửa xong về, vẻ ngoài trông vẫn như trước, nhưng bên trong hỏng rất nhiều, khi gọi điện giọng bên kia rất nhỏ, máy cũng hơi lag.

Trần Tích thử gửi tin nhắn xin lỗi cho Tôn Tông Nam, kết quả là đá chìm đáy biển, mỗi đêm cô chỉ có thể lật xem ảnh và tin nhắn trong di động.

Vào buổi tan học thứ sáu, Trần Tích giao Sàn Sàn cho Liên Quý đang trốn xem mắt ở trong ký túc xá, cơm chiều cũng không ăn đã đi đến nhà Tôn Tông Nam.

Tôn Tông Nam không tan tầm sớm như vậy, nếu giải quyết cơm chiều ở bên ngoài, có lẽ lúc về đến nhà sẽ là hơn 8 giờ. Trần Tích ngồi ở trên sô pha chờ Tôn Tông Nam, trong đầu có hàng ngàn từ muốn nói với Tôn Tông Nam, tim đập thình thịch.

Bàn trà đá cẩm thạch màu đen trước mặt hỗn loạn hơn bình thường, bên trên đặt rượu vang đỏ và cốc chân dài, có thể thấy được hai ngày này Tôn Tông Nam ở nhà uống rượu, trong đầu Trần Tích hiện lên dáng vẻTôn Tông Nam một mình tức giận nửa đêm uống rượu giải sầu, đau lòng đến nhói lòng bàn tay.

Đều là cô sai.

Cô không nhịn được gọi điện thoại cho Tôn Tông Nam, anh không nhận, cô đành phải tiếp tục chờ.

Trong lúc nôn nóng sự chú ý của cô đã bị cái hộp nhỏ màu vuông trên bàn trà hấp dẫn, mở ra xem, là một chiếc điện thoại dành cho nữ, màu trắng, đằng sau còn có một đóa hoa in nổi.

Đây là điện thoại Tôn Tông Nam định đưa cho cô, Trần Tích vừa nhìn thấy liền hiểu, nước mắt lại lạch tạch lạch tạch rơi xuống, cô cảm thấy mình đã phụ sự tin tưởng của Tôn Tông Nam, anh tối với cô như vậy.

Cô càng muốn gặp anh hơn, ý muốn mãnh liệt hơn nỗi nhớ hai ngày nay cộng lại.

Sao anh còn chưa về!

Trần Tích nhìn chằm chằm kim giây chuyển động trên tường, chờ mong từ 8 giờ đến thất vọng và sợ hãi lúc 9 giờ, Tôn Tông Nam vẫn chưa về đến nhà, anh đi uống rượu với bạn sao?

Trần Tích rửa sạch cốc chân dài, pha một ly nước mật ong, lấy sim điện thoại ra và lắp vào điện thoại mới. Cô tự hỏi liệu anh có vui hơn khi cô dùng chiếc điện thoại mà Tôn Tông Nam đưa không?

Ngồi mốc meo đến 11 giờ, cuối cùng Trần Tích cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, dường như cánh cửa trước mặt sẽ không bao giờ mở ra, cô không khỏi hoài nghi: Có phải Tôn Tông Nam đã biết cô sẽ qua, cho nên cố ý không về không?

Trần Tích cắn môi, tay run rẩy dùng di động mới gửi cho em trai Tôn Tông Nam Tôn Trạm Đông một tin nhắn: Trạm Đông, đêm nay anh hai em về nhà à?

Nhà này là chỉ nhà bố mẹ Tôn Tông Nam.

Nhà họ Tôn có ba anh em đều là Alpha, nhưng tính cách Tôn Trạm Đông khác hai anh trai phía trên, cảm thấy hơi đột biến gien, không những không quan tâm đến chính phủ mà làm nghệ thuật, tư tưởng lớn mật dũng cảm, kém Trần Tích vài tuổi, nên nói chuyện tương đối dễ dàng.

Rất nhanh Tôn Trạm Đông đã rep Trần Tích: Về đây đấy, hai ngươi cãi nhau à? Anh ấy xem thường tạo hình của em, ha hả, thì ra em chính là nơi trút giận.

Trái tim của Trần Tích chùng xuống một chút.

Tôn Tông Nam không muốn gặp cô.

Tiếng nức nở nhỏ biến thành tiếng gào khóc trong vòng mười mấy giây, Trần Tích nắm di động mới ghé vào trên sô pha khóc.

Có phải vì cô ấy trì hoãn hai ngày nên Tôn Tông Nam không vui không? Nếu có thể trở lại đêm thứ tư, cô nhất định không do dự chạy đi tìm anh, nhưng vấn đề là, bây giờ cô không thể quay trở lại được nữa……

Hơn 80 tiếng rồi cô chưa gặp Tôn Tông Nam, cô không muốn tiếp tục như thế, cô muốn gặp anh!

“Xin lỗi, xin lỗi……” Trần Tích vừa khóc vừa nói xin lỗi với không khí, “Anh tha thứ cho em được không, em sẽ ngoan ngoãn ô ô ô…… Đừng vứt bỏ ……”

Tiếng khóc của cô gái vờn quanh căn nhà lớn trống rỗng, ban đêm thật đáng sợ, nó kéo dài một khoảng thời gian, đột nhiên có một tiếng chuông điện thoại vang lên, tiếng khóc tạm dừng —— Trần Tích nhận điện thoại.

“Tông Nam……” Cô cho rằng hơn nữa hy vọng người gọi đến chính là Tôn Tông Nam, nhưng cô thất vọng rồi.

“Ách……” Đối phương tựa như bị tiếng khóc nức nở dày đặc của cô dọa, “Chị dâu hai, em là Trạm Đông, chị đang khóc à?”

Không biết vì sao nửa đêm Tôn Trạm Đông gọi điện thoại cho Trần Tích, còn an ủi cô.

“Tôn Tông Nam là kiểu người khẩu thị tâm phi lời anh ấy nói chị cũng tin à? Anh ấy yêu chị muốn chết.”

“Anh ấy cố ý về nhà, muốn chị đuổi đến đây để chứng tỏ ở trong lòng chị anh ấy quan trọng bao nhiêu đấy, chị dâu hai chị đừng đến đây nhá! Cứ để cho anh ấy giận đi, nếu không anh ấy chảnh lên —— sirrr, đáng sợ lắm! Chị dâu hai chị đừng dính anh ấy nữa!”

“Uống rượu à? Đêm nay anh ấy không uống rượu……Hai ngày trước anh ấy uống rượu không phải mượn rượu tiêu sầu đâu, mà uống chút rượu vang đỏ cho dễ ngủ thôi, chị dâu hai cứ ở nhà anh hai nghỉ ngơi đi, em nhớ nhà anh ấy có nhiều rượu ngon lắm, chị cũng uống mấy ngụm đi, uống xong quên hết ưu sầu liền……”

Sau khi Tôn Trạm Đông hoàn thành nhiệm vụ đã gửi cho Tôn Tông Nam một tin nhắn: Được rồi, trấn an xong rồi, nhưng em kiến nghị anh vẫn nên về đi, người ta không muốn cãi nhau với anh, sao anh cứ muốn cãi nhau thế, Omega rất yếu ớt, đừng đến lúc đó hối tiếc cũng không kịp.

Đêm đã khuya, Tôn Trạm Đông ôm đầu ngủ, không ngờ nửa giờ sau, điện thoại di động vang lên.

“Mày vừa mới nói cái gì?” Giọng điệu lạnh lùng của Tôn Tông Nam truyền tới qua điện thoại, mặc dù anh không hiểu ý nghĩa của một số từ trend mới, nhưng anh biết rằng chúng nhất định không phải là lời tốt.

“Cái gì cái gì?” Tôn Trạm Đông chỉ thuận miệng nói mấy câu với Trần Tích qua điện thoại, cũng không nhớ mình đã nói gì, anh khổ không nói nổi, “Mấy giờ rồi đại ca! Có để cho người khác ngủ không!”

Bọn họ cãi nhau rốt cuộc có quan cái éo gì đến anh!

“Mày còn khuyên em ấy uống, rượu!” Tôn Tông Nam lại nghiến răng nghiến lợi nói một câu.

“Đm!” Lúc này Tôn Trạm Đông mới phản ứng lại, “Sao anh biết em gọi điện thoại nói gì với Trần Tích, anh……”

Tôn Trạm Đông nhớ tới một chuỗi chuyện đêm nay, đầu tiên là Trần Tích gửi tin nhắn cho anh, hỏi anh hai anh có về nhà không, sau đó Tôn Tông Nam liền gửi tin nhắn uy hϊếp anh gọi điện thoại cho Trần Tích, anh gọi thì nghe thấy Trần Tích đang khóc, còn tưởng rằng anh hai anh đủ hiểu chị dâu hai, đoán được chị dâu hai đang khóc, bây giờ xem ra hoàn toàn không có chuyện như vậy!

Tôn Tông Nam nghe lén bọn họ gọi điện thoại?

Không đúng! Nếu nghe lén thì lúc ấy đã trực tiếp đẩy cửa vào mắng anh, sao lâu như vậy rồi mới tính sổ.

Có camera à? Ở đâu nhề?

Tôn Trạm Đông ngó trái ngó phải, đột nhiên vỗ vỗ đầu, anh ngủ đến choáng váng rồi, đương nhiên sẽ không lắp camera ở phòng anh, muốn lắp thì Tôn Tông Nam cũng lắp ở nhà mình!

Thật đáng sợ! Chị dâu hai anh còn có quyền tự do thân thể không?!